Chương 9: Ý Thức Trở Về

Hôm nay là năm thứ năm, ba tháng mười một ngày Kiếm Linh nhi bị mắc kẹt, đứa bé đã lớn thành một cậu bé nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu, cuối cùng phải đến trường mẫu giáo để học.

Tuy nhiên, có lẽ vì đã bị mắc kẹt quá lâu nên Kiếm Linh hoàn toàn không có chút vui mừng nào về việc sắp được “khai phá thế giới mới”, trong lòng nàng chẳng mảy may dao động.

Nhưng anh bạn Yến Hi X này khá phấn khích, buổi tối ngày hôm trước lăn lộn trên giường đến nửa đêm, hưng phấn đến không ngủ được, sáng sớm hôm nay thức dậy chút không có tinh thần.

“Đến trường mẫu giáo phải hòa đồng với các bạn học khác, con biết chưa?” Ba Yến ngồi xổm xuống và nói với cậu ta: “Con đã mang theo quà cho các bạn chưa?”

Yến Hi X gật đầu, bàn tay nhỏ vỗ vỗ vào chiếc cặp nhỏ trong lòng: "Mang theo rồi, con sẽ hòa đồng với các bạn…"

Cậu ta đột nhiên dừng lại, nhăn cái mũi nhỏ: "Nhưng, nhưng mà các bạn ấy nhất định phải ngoan, không nghịch ngợm như em họ nhỏ mới được!"

"Em họ nhỏ" là con trai của em trai của ba Yến, nhỏ hơn Yến Hi X năm tháng tuổi, tính khí rất tinh nghịch, mỗi lần tới chơi đều sẽ cãi nhau với Yến Hi X. Hai cậu có thể nói là như nước với lửa.

Ba Yến bật cười, cũng không bày tỏ quan điểm của mình về mối quan hệ giữa hai anh bạn nhỏ, mà là cùng mẹ Yến lái xe đưa cậu bé đi học trường mẫu giáo.

Kiếm Linh hờ hững nhìn những chiếc xe chạy vùn vụt bên ngoài cửa sổ xe, hoàn toàn chẳng có chút kích động.

... Thứ nên chạm đến Yến Hi X đều đã chạm vào khi lần đầu tiên ra ngoài, dù sao thì nàng cũng đã hiểu rõ, những phàm nhân này thật sự đáng sợ!

Mặc dù họ không có linh lực, cũng không thể tu luyện, yếu đến mức một đầu ngón tay cũng có thể đâm chết, nhưng lại vô cùng thông minh, đã phát minh ra rất nhiều thứ rất lợi hại; chẳng hạn như xe hơi có tốc độ còn nhanh hơn những Trúc Cơ tu sĩ bình thường – mặc dù thường xuyên ùn tắc giao thông; chẳng hạn như máy bay có thể đưa mọi người bay lên trời – mặc dù cũng sẽ xảy ra những vụ tai nạn hàng không, một khi chết là cả máy bay; chẳng hạn như máy tính có thể biết được mọi chuyện trong thiên hạ mà không cần bước chân ra khỏi nhà – mặc dù tin tức trên mạng cũng lộn xộn, bất phân thật giả...

Điều khiến Kiếm Linh sợ hãi nhất là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một đám tu sĩ trên ti vi!

Trời ạ, ngươi có thể tưởng tượng được không? Một đám phàm nhân, không biết dùng thủ đoạn gì, cư nhiên có thể theo dõi được cuộc sống hàng ngày của một đám tu sĩ!

… Yến Hi X chỉ mới năm tuổi, người lớn cũng sẽ không giải thích với cậu ta rằng thần tiên trên ti vi là giả, cho nên Kiếm Linh cũng hiểu lầm theo.

“Phàm nhân đều đáng sợ như vậy.” Kiếm Linh thở dài trầm lắng: “Hy vọng những kẻ thù kia của ta sẽ không mạnh đến nỗi vượt quá tưởng tượng.”

Trong tiếng hát vui vẻ của anh bạn Yến Hi X, chiếc xe từ từ dừng lại, họ đã đến trường mẫu giáo.



Ba Yến và mẹ Yến dẫn Yến Hi X đến gặp cô giáo chủ nhiệm lớp mẫu giáo, sau khi trò chuyện thật lâu, cuối cùng cũng đến giờ vào lớp học.

Cô giáo chủ nhiệm dắt bạn nhỏ Yến Hi X vào lớp, ba Yến và mẹ Yến đứng ở hành lang bên ngoài lớp học với vẻ lưu luyến, chăm chú quan sát con mình qua cửa sổ.

“Chào buổi sáng các con, hôm nay trường mẫu giáo chúng ta có thêm một bạn mới, các con hãy vỗ tay chào đón bạn nào!” Cô giáo chủ nhiệm cười tít mắt nói với những đứa trẻ ngồi bên dưới.

Sau một tràng pháo tay, cô giáo chủ nhiệm nói với Yến Hi X: "Bạn học nhỏ, con hãy giới thiệu sơ qua với các bạn trong lớp về mình đi!"

Tính tình của Yến Hi X thích náo nhiệt, không biết cái gì gọi là nhút nhát và rụt rè, nghe vậy cười vô cùng rạng rỡ: "Chào các bạn, mình tên là..., năm nay mình năm tuổi. Mình biết gấp máy bay, phi thuyền bằng giấy và còn biết ca hát! Ba mẹ mình đã mang đến rất nhiều đồ ăn vặt cho mình làm quà gặp mặt các bạn, đợi lát nữa sau giờ học mình sẽ phân chia cho các bạn!"

Bọn trẻ nghe đến đồ ăn vặt thì hai mắt lập tức sáng lên, vô cùng vui, vỗ tay hăng hái hơn nữa.

“Được rồi,… bạn học nhỏ, đây là chỗ ngồi của con.” Cô giáo chủ nhiệm dẫn Yến Hi X đến một vị trí: “Ngồi ngay ngắn, chúng ta lên lớp!

Sau khi ngoan ngoãn ngồi vào chỗ, Yến Hi X liếc nhìn ra cửa sổ, bắt gặp ánh mắt của ba mẹ mình, cậu ta cười tươi hớn hỏ.

Thấy con trai nhà mình làm người khác ưa thích, ba Yến và mẹ Yến cũng yên lòng, bịn rịn rời đi – Đây là lần đầu tiên con trai tách rời họ.

"Những phàm nhân này thật là quá đa tình! Chỉ là đi học thôi, cũng đâu phải sinh ly tử biệt!"

Kiếm Linh nôn ọe trong lòng, nhưng nghe thế nào cũng cảm thấy lời này có chút chua chát.

… Là một Linh Tộc thiên nhiên nuôi dưỡng, nàng không có họ hàng thân thích, dường như cũng không được Thiên Đạo yêu thích cho lắm, mọi người hãy thương xót và cảm thông cho nàng vậy.

Lớp học mẫu giáo vô cùng đơn giản, không chỉ đối với Kiếm Linh, mà đối với Yến Hi X cũng vậy. Sau giờ học, cậu ta phân phát một túi đồ ăn vặt cho các bạn học.

Các bạn học có vẻ rất vui, cũng lấy đồ ăn vặt của mình ra trao đổi; một số chỉ khịt mũi và tỏ ra không thân thiện như khi có giáo viên ở đó.

Yến Hi X có chút khó hiểu, có điều cũng không để ở trong lòng và đi nói chuyện với các bạn nhỏ khác.

Một ngày trôi qua thật nhanh, Yến Hi X kết thúc ngày đầu tiên đi học mẫu giáo, vui vẻ khi được ba Yến và mẹ Yến đón về và ăn một chiếc bánh kem nhỏ.

Màn đêm buông xuống, khi đi tắm rửa, Kiếm Linh nhìn vào khoảng không trong gương và thầm nghĩ: "Yến Hi X này không chỉ cấm kỵ về tên, mà cả tướng mạo cũng vậy... Có phải hắn đã đắc tội đến Thiên Đạo không?"



Ở trong cơ thể này hơn năm năm, Kiếm Linh chưa từng nhìn thấy khuôn mặt của Yến Hi X. Bất cứ thứ gì có thể phản chiếu hình ảnh của một người đều không thể ghi lại hình ảnh của cậu ta – Ngay cả trong bức ảnh, nơi cậu ta vốn ở đó cũng là một mảng trống.

Mới đầu Kiếm Linh còn lấy làm kinh ngạc, nhưng sau nhiều năm như vậy cũng đã quen, thậm chí còn mơ hồ sinh ra một số cảm giác cùng cảnh ngộ – Haizz, cũng là một người không được Thiên Đạo yêu thích.

Kiếm Linh thở dài như lão đại ca.

Yến Hi X leo lên giường, đắp chăn bông, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Mỗi lần Yến Hi X ngủ là lúc Kiếm Linh khó chịu nhất – Vào lúc đó, nàng giống như bị nhốt vào trong l*иg giam hắc ám, ngũ giác mất đi, chỉ còn lại mạch suy nghĩ vẫn tiếp tục.

Nếu là phàm nhân bình thường, sợ rằng ở trong môi trường này không được bao lâu đã phải phát điên lên rồi. Nhưng mà, dù sao Kiếm Linh cũng là một Linh Tộc, hễ bế quan là sẽ hơn mười năm, điều này đối với nàng có khó chịu đấy, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể chấp nhận được.

Dưới tình huống bình thường, nàng sẽ dùng khoảng thời gian này để lặng lẽ nhớ lại ký ức truyền thừa, lý giải tâm pháp và chân ý trong thuật pháp, một đêm sẽ nhanh chóng qua đi.

Nhưng đêm nay thì khác.

Không hiểu sao đêm nay Kiếm Linh cảm thấy đặc biệt buồn ngủ, những tâm pháp và thần thông đó dường như đã trở thành một bài hát ru, trong lúc nhớ lại thì nàng buồn ngủ và đã ngủ thϊếp đi chẳng biết từ lúc nào.

Sau khi tỉnh lại, Kiếm Linh chỉ cảm thấy sảng khoái tinh thần. Xem ra dù có bận nhiều việc, dù sức khỏe tốt, thỉnh thoảng cũng cần phải ngủ một giấc!

Nàng cảm thán, chợt nhận thấy tình hình có chút khác thường.

Kiếm Linh đột nhiên nhìn về phía xung quanh – đây không phải là phòng của Yến Hi X, mà là mộc tâm của Thanh Thần Mộc!

“Ta tỉnh rồi?” Nàng sững sờ một lúc lâu mới phản ứng lại, nhất thời vui mừng khôn xiết: “Ta tỉnh rồi! Ta đã trở về!

Mặc dù (đơn phương) chung sống với cả nhà Yến Hi X trong thời gian năm năm, cũng đã dần quen với thế giới người phàm, nhưng Kiếm Linh cũng không phải là phàm nhân đa tình, sẽ không vì “sau này sẽ bao giờ được gặp lại cả nhà Yến Hi X nữa” mà cảm thấy u sầu – Đối với nàng, khoảng thời gian quỷ dị nhập vào cơ thể này cũng không phải là một hồi ức tốt đẹp gì.

Vì vậy, bây giờ đến vấn đề.

Tại sao nàng lại nhập vào cơ thể của một anh bạn nhỏ phàm nhân?