Chương 4: Một Kiếm Đẩy Lui Trần Đại Lỗi

Dịch và biên bởi Bạo Zâm Tiên Tôn, đăng duy nhất tại truyenhdx.com

Sáng sớm, bình minh dần ló dạng, ánh sáng rực rỡ tràn ngập hồ nhỏ.

Bên hồ, có một người đang luyện kiếm, thân kiếm phản chiếu ánh sáng mặt trời, có đôi phần đẹp mắt.

Một kiếm mạnh mẽ đâm thủng không khí, phối hợp cùng thân - bộ, sau khi thiết kiếm quét ngang một vòng trên không trung, lại trảm mạnh xuống về phía trước, không dừng lại dù chỉ một chút.

Nương theo nhịp độ múa, kiếm ảnh xoèn xoẹt tựa như hồ điệp xuyên hoa. Chỉ thấy kiếm ảnh kia còn chưa kịp tiêu tán, một kiếm khác đã bất ngờ đâm ra với tốc độ kinh người.

Phập. Phập. Phập.

Ba kiếm liên tục.

Bỗng, thiết kiếm lập tức thu hồi, tạm dừng một chút, sức mạnh toàn thân đều dồn vào cánh tay phải, trên mu bàn tay gân xanh nổi lên, lực kiếm trong nháy mắt bùng nổ, hung hãn đâm ra, giống như phải đánh nát hết thảy mọi thứ cản trở phía trước.

Trùng Kiếm thức, Hoàn Kiếm thức, Trảm Kiếm thức, Loạn Kiếm thức, Tật Kiếm thức, Bạo Kiếm thức, một mạch thi triển, kiếm - thân - bộ, ba thứ hợp nhất một cách hài hoà.

“Mất năm ngày, rốt cuộc cũng luyện Chân Kiếm Bát thức đến nhập môn.”

Trần Tông thu kiếm vào vỏ, lau sạch mồ hôi trên trán, mặt đầy ý cười.

Chân Kiếm Bát thức tu luyện khó khăn gấp mấy lần Hổ Lực quyền pháp, đặc biệt là kiếm - thân - bộ hợp nhất, phải vô cùng hoàn hảo, sai một ly cũng không được.

Nếu là trước kia, có lẽ Trần Tông phải khổ luyện hơn một năm mới có thể đạt đến nhập môn. Bây giờ, sau khi phạt mạch tẩy tuỷ, thoái thai hoán cốt, thì mọi chuyện đã khác.

Mỗi lần tu luyện, hắn đều có thể cảm nhận được kiếm quang ở giữa mi tâm khẽ rung, sau đó toả ra một luồng khí mát lạnh, giúp đầu óc Trần Tông vô cùng minh mẫn, tăng khả năng lý giải đối với kiếm pháp và khả năng kiểm soát cơ thể, hiệu quả tu luyện cũng tăng lên rất nhiều.

“Chân Kiếm Bát Thức tiểu thành, có thể tôi luyện đến sáu thành bộ vị thân thể, tốc độ tu luyện rõ ràng hơn xa so với Hổ Lực quyền pháp đại thành đỉnh phong, những cũng chẳng thể giúp ta đột phá đến Khí Huyết cảnh tầng ba trong hai mươi mấy ngày sau.”

Trần Tông nhìn về phía trước, đó là hướng dẫn đến Phong Hống Lâm: “ Có lẽ, ta nên tiến vào Phong Hống Lâm tìm kiếm thảo dược bồi bổ huyết khí, sẵn tiện săn bắt chút dã thú, ăn nhiều thịt dã thú cũng có lợi cho việc tu luyện.”

Nghĩ như vậy, Trần Tông lập tức cất bước hướng về Phong Hống Lâm.

Phong Hống Lâm cách Tiểu Hồ trấn không xa, Trần Tông duy trì tốc độ nhanh nhất, ước chừng mất khoảng một giờ mới chạy đến khu rừng.

Tiếng gió thổi qua, gào thét từng trận, giống như có rất nhiều dã thú đang gầm rú, cho nên mới có cái tên như vậy.

Nghỉ ngơi một chút, khôi phục thể lực, Trần Tông rút kiếm tiến vào Phong Hống Lâm.

Phong Hống Lâm là một khu vực rất lớn, cây cối um tùm, cành lá tốt tươi, ánh mặt trời đều bị khuất, ảm đạm như là hoàng hôn. Nhưng thị lực Trần Tông đã tốt hơn rất nhiều sau khi trải qua kì ngộ, nên cũng không bị ảnh hưởng bao nhiêu.

Ngoài rừng có tiếng phong hống từng trận, trong rừng lại yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng kêu, khiến sự yên tĩnh này giống như một cảnh trong một bức tranh.

Cẩn thận tìm kiếm khắp nơi một lúc lâu, vẫn không tìm được thảo dược gì, ngay cả một con thỏ cũng không nhìn thấy.

“Xem ra, ngoài bìa rừng sớm đã chẳng còn gì, chỉ còn cách thâm nhập vào sâu hơn.”

Trần Tông lẩm bẩm, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía chỗ sâu trong rừng kia.

Phong Hống Lâm nằm ở dưới chân Phong Hống Sơn, tại nơi tiếp giáp với Phong Hống Lâm thường có yêu thú qua lại, không có thực lực của một Võ Giả mà gặp phải yêu thú thì chỉ có đường chết.

Trong rừng có đủ loại rắn rết côn trùng, mãnh thú hoành hoành, với tu vi của Trần Tông cũng không đảm bảo được điều gì.

Hít sâu một hơi, Trần Tông kiên quyết bước vào rừng, hết sức cảnh giác, hai mắt chăm chú nhìn về phía trước, huyết khí chảy dọc toàn thân, vận sức chờ phát động.

Bỗng nhiên, bên phải có một tiếng động nhỏ, Trần Tông thoáng nhìn thấy một bóng trắng, theo bản năng rút kiếm đâm ra, lại chỉ chém đứt được vài sợi lông trắng, hoá ra đó chỉ là một con thỏ, tốc độ cực nhanh.

Trần Tông vội vàng đuổi theo, con thỏ kia lại chui vào trong hốc cây, khiến hắn cũng đành bó tay, đành phải từ bỏ.

Một tia lạnh lẽo nổi lên, khiến Trần Tông sởn tóc gáy, hắn không chút do dự chém thiết kiếm hướng lên trên, kiếm quang lập loè, “phốc xuy” một tiếng, một con rắn bị chặt đứt, rơi xuống cách đó không xa.

Nhìn thân hình màu nâu còn đang vặn vẹo cùng với cái đầu hình tam giác kia, Trần Tông hít hà một hơi, tim đập thình thịch, nghĩ mà sợ không thôi.

Trên trán đổ mồ hôi lạnh, hắn biết được, con rắn này gọi là Khô Bì Xà, không phải là yêu thú, nhưng độc tính kinh người, chỉ cần bị cắn trúng, cho dù là một con trâu khoẻ mạnh cũng đều sẽ chết chỉ trong vài phút ngắn ngủi, ngay cả Võ Giả cũng không chống đỡ được bao lâu.

“Quả nhiên là chốn hung hiểm.”



Trần Tông nhanh chóng bình tĩnh trở lại, nhưng không có chút sợ hãi, ngược lại, xuất hiện một loại cảm xúc trước giờ chưa từng có, khiến hắn muốn tiếp tục thâm nhập Phong Hống Lâm, đó là một loại dũng khí vừa chớm nở để nghênh đón khó khăn và thử thách.

Nhưng bụng hắn lúc này lại kêu cồn cào…

“Hoá ra đã tiến vào lâu như vậy, nên về trước thôi, ngày mai lại đến.”

Trần Tông sờ sờ bụng, rời khỏi Phong Hống Lâm, lúc rời đi vẫn duy trì cảnh giác cao độ như cũ.

Trên đường trở về, Trần Tông chậm rãi vừa đi vừa suy nghĩ, không lâu sau đã đến hồ nhỏ, muốn về nhà, trước tiên phải vượt qua hồ nhỏ này. Ở trên bờ hồ nhỏ, hắn nhìn thấy một bóng người màu nâu.

“Trần Đại Lỗi…”

Lông mày hơi nhăn lại, nhưng Trần Tông không chút sợ hãi bước qua.

Trần Đại Lỗi cùng một giuộc với Trần Trung Kiệt, đều là chó săn của Trần Chí Cương, nhưng tu vi Trần Đại Lỗi đã đạt tới Khí Huyết cảnh tầng ba, cũng tu luyện Hổ Lực quyền pháp, thực lực cường đại hơn rất nhiều so với Trần Trung Kiệt.

“Không biết lấy thực lực của ta hiện tại, có địch nổi Trần Đại Lỗi hay không?”

Trần Tông thầm nghĩ.

Xét về tu vi, hắn tất nhiên không bằng Trần Đại Lỗi, nhưng nếu xét về Hổ Lực quyền pháp, hắn đã đạt đến đại thành đỉnh phong, còn Trần Đại Lỗi mới chỉ là tiểu thành đỉnh phong, một bên hơn một bên kém, chưa đánh chưa biết.

“Trần Tông, ngươi bắt ta phải đợi một giờ!”

Trần Đại Lỗi với thân thể cường tráng, trừng đôi mắt trâu nhìn Trần Tông hét lớn, hết sức ra oai.

“Đó là chuyện của ngươi.”

Nhưng Trần Tông không bị dao động, ngược lại còn cười nhạo nói.

“Ngươi đả thương Trần Trung Kiệt, còn dám dùng lời nói uy hϊếp Cương ca và ta, nay ta phải tính sổ với ngươi!”

Trần Đại Lỗi quát, hùng hổ xông về phía Trần Tông như trâu húc mả, vẻ mặt đầy hung ác.

Hổ Trảo được thi triển, một quyền súc thế, ngưng tụ sức mạnh của Khí Huyết cảnh tầng ba ở trong đó.

“Vừa lúc ta đang cần người để thử nghiệm Chân Kiếm Bát Thức.”

Ý nghĩ trong đầu chợt loé lên, hai chân Trần Tông trước sau tách ra, chân phải ở đằng trước hơi gập xuống, chân trái ở đằng sau còn gập sâu hơn nữa, phần lớn trọng tâm dồn vào chân trái, cơ thể hơi nghiêng về bên trái phía trước, tay trái nắm chặt thiết kiếm nằm sát hông, năm ngón tay phải khẽ động.

Phục Kiếm thức!

Đây là thức mở đầu của Chân Kiếm Bát Thức.

Hai mắt lạnh lùng chăm chú nhìn, mỗi một biểu cảm, mỗi một động tác của Trần Đại Lỗi đều nhìn thấy rõ ràng, trong lòng hắn thầm tính toán khoảng cách song phương.

“Hây!”

Bật ra một tiếng hét, như sấm xuân vang dội, hữu quyền của Trần Đại Lỗi mạnh mẽ đánh ra, nếu như bị một quyền này đánh trúng, Trần Tông chắc chắn sẽ chịu nội thương.

Thở ra một hơi, tay phải Trần Tông nhanh chóng nắm lấy chuôi kiếm, chân trái như muốn đạp vỡ mặt đất, thắt lưng bỗng vặn về bên phải, một luồng sức mạnh cường đại bộc phát trên cánh tay phải, thiết kiếm rời vỏ, khi âm thanh ma sát chói tai còn quanh quẩn tại màng nhĩ, thanh kiếm đã chém ngang về phía trước, vẽ ra một đường cong.

Bạt Kiếm thức!

Trần Đại Lỗi kinh hoàng, vội vàng dừng bước, chỉ cảm thấy trước ngực phát lạnh, võ phục màu nâu bị cắt ra, mũi kiếm gần như chạm vào ngực, lưu lại một vết chém nhỏ, vài giọt máu đang chảy ra.

Trần Tông vẻ mặt lạnh lùng, chỉ thẳng thiết kiếm vào Trần Đại Lỗi.

“Trần Tông, có bản lĩnh thì đừng dùng kiếm!”

Trần Đại Lỗi lùi về sau vài bước, tức giận không thôi, gã thực sự bị doạ cho té đái ra quần.

“Dùng kiếm là chuyện của ta.”

Trần Tông hết sức lạnh nhạt đáp.

“Ngươi…”



Trần Đại Lỗi tức giận chỉ Trần Tông, mặt đỏ bừng lên, hô hấp dồn dập khiến l*иg ngực phập phồng kịch liệt: “Bỏ kiếm xuống, để cho ta đánh đánh một quyền, bằng không đến lúc Cương ca tự mình ra tay, ngươi nhất định phải chết!”

“Trở về nói với Trần Chí Cương, Võ Đồ Chiến không lâu sau đó, ta sẽ tham gia, đến lúc đó, ta muốn cùng hắn phân cao thấp.”

Trần Tông lạnh giọng nói.

“Được, nếu ngươi không biết lượng sức, vậy thì để Cương ca thu thập ngươi.”

Trần Đại Lỗi giận quá hoá cười, liên tục chỉ trỏ Trần Tông, lui về phía sau vài bước rồi xoay người rời đi.

Thu kiếm vào vỏ, Trần Tông lại sờ sờ bụng, xoay người đi về nhà: “A ba chắc cũng sắp trở về, ta phải nấu cơm trước thôi.”

Bản thân có sự thay đổi, không thể qua mắt được a ba đã từng có tu vi Khí Huyết cảnh tầng bảy.

Trần Tông nghĩ ra được một lý do, ở chỗ nào đó vào ban đêm, sau khi tu luyện xong, ngồi ngẩn người ngắm trăng, bỗng nhiên có một vị cao nhân tiền bối đi ngang qua, cho hắn ăn một thứ quả gì đó, không chỉ giúp bù đắp huyết khí bẩm sinh, mà còn khiến tu vi đột phá đến Khí Huyết cảnh tầng hai, lại chỉ điểm cho hắn một chút về Hổ Lực quyền pháp, cuối cùng truyền thụ cho hắn một môn kiếm pháp trúc cơ.

Tuy nghe có chút khó tin, nhưng Trần Chính Đường vẫn tin tưởng, bởi vì loại sự tình này ông cũng từng nghe qua. Ông nói: “Đã có người may mắn như vậy tồn tại, vì cớ gì đó không thể là nhi tử của ta?”

Trần Chính Đường đã tin tưởng, Trần Tông cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Dù sao, kỳ ngộ đêm hôm đó càng ít người biết càng tốt, với sự lịch duyệt của Trần Tông hiện tại, cũng không rõ là đề phòng vì điều gì, đó chỉ là một loại trực giác.

Vo gạo nấu cơm, a ba còn chưa về, Trần Tông lôi từ dưới giường lên một cái rương gỗ cổ xưa màu đen đầy những vết nứt, mở rương lấy ra cuộn tranh, sau đó trải cuộn tranh trên bàn.

Trong khoảnh khắc, giống như có tiếng gầm rú vang lên, một đầu mãnh hổ xuất hiện trên cuộn tranh.

Mãnh Hổ Hạ Sơn Đồ!

Đây là sau khi a ba biết được Hổ Lực quyền pháp của Trần Tông đạt tới đại thành đỉnh phong, lục tung khắp nơi để tìm ra, giấu thực sự rất kín.

Theo như lời của a ba, cuộn tranh do một vị bằng hữu đã tu luyện Hổ Lực quyền pháp đến cảnh giới viên mãn chính tay tạo ra, rất có thần vận, có lẽ đối với Trần Tông sẽ có tác dụng.

Khi nói câu đó, Trần Tông phát hiện trên mặt a ba hiện lên một tia đắc ý, thật giống như một tiểu hài tử vừa cướp được món đồ chơi.

Cẩn thận nhìn bức tranh, đen trắng rõ ràng, nét bút rất đơn giản nhưng lại có ý vị độc nhất, bút lực phi phàm, dưới sự phác hoạ đơn giản, một ngọn núi dốc đứng, có một đầu mãnh hổ đang từ trên núi vọt xuống, sinh động như thật, giống như một cỗ linh vận muốn xuyên qua giấy mà ra.

Tại chỗ đề tên là ba chữ “Trần Lực Uy”, mạnh mẽ hùng hồn, xuyên qua đến ba tấc giấy.

Mấy ngày qua, mỗi khi rảnh rỗi, Trần Tông sẽ lập tức trải cuộn tranh ra để cẩn thận quan sát, quả nhiên càng có lý giải cùng với lĩnh ngộ sâu sắc đối với Hổ Lực quyền pháp, mọi thứ liên quan đến Hổ Lực quyền pháp đều trở nên tinh thông hơn. Tuy vậy, hắn vẫn không cảm nhận được cảnh giới viên mãn.

“Đại thành dịch đắc, viên mãn nan cầu.”

Trần Tông thầm nghĩ: “Không biết vị Trần Lực Uy tiền bối này, rốt là làm cách nào để tu luyện Hổ Lực quyền pháp đến viên mãn?”

“Nếu như có thể trực tiếp thỉnh giáo vị tiền bối này thì tốt rồi, có lẽ sẽ giúp ta tìm được linh cảm nhanh hơn, nhờ đó mà đột phá.”

Nói thầm một câu, Trần Tông vứt bỏ ý tưởng này ra khỏi đầu, tập trung vào Mãnh Hổ Hạ Sơn Đồ, cẩn thận nghiền ngẫm ý vị độc đáo ẩn chứa trong đó.

Càng nhìn, hắn càng cảm giác giống như mình nhìn ra được thứ gì trong đó, nhưng lại không thể nắm được, cảm giác nửa vời này đúng thật là không hề dễ chịu.

* * * * *

“Ngươi nói hắn muốn khiêu chiến ta?”

Một thân võ phục màu xanh, Trần Chí Cương với thân hình cường tráng đưa lưng về phía Trần Đại Lỗi, hai tay chắp sau lưng, ngẩng đầu nhìn lên trời.

“Đúng vậy.”

Trần Đại Lỗi gắng sức gật đầu.

“Phép khích tướng sao? Chẳng qua cũng chỉ là sâu bọ mà thôi, có tư cách gì khiêu chiến ta.”

Trần Chí Cương cười nhạo nói: “Đại Lỗi, kêu ca ca ngươi ra tay đi, khiến hắn phải nằm liệt giường, coi như là sự trừng phạt vì dám khiêu chiến ta.”

“Được, chuyện này ta sẽ đi tìm ca ca của ta.”

Trần Đại Lỗi siết chặt nắm tay, vẻ mặt hưng phấn, tu vi của ca ca gã đã đạt tới Khí Huyết cảnh tầng bốn, là một tên Võ Giả.

Dịch và biên bởi Bạo Zâm Tiên Tôn, đăng duy nhất tại truyenhdx.com