Chương 8: Đối Đầu Với Trần Chí Cương

Dịch và biên bởi Bạo Zâm Tiên Tôn, đăng duy nhất tại truyenhdx.com

Lách mình qua đám đông, một đạo thân ảnh mạnh mẽ nhảy lên lôi đài, tay trái nâng kiếm, lưng thẳng tắp, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người mà vẫn ung dung.

“Hắn là…”

“Là Trần Tông!”

Tiếng kinh hô vang lên, một đám người mặt đầy kinh ngạc, nhưng chợt chuyển sang cười nhạo.

“Ta chết cười mất thôi, còn tưởng là ai, hoá ra là Trần Tông.”

“Lại còn cầm kiếm? Tưởng rằng mình là cao thủ kiếm pháp sao?”

Tiếng chế giễu liên tục cất lên, nhưng Trần Tông vẫn không dao động, giống như là không hề nghe thấy.

“Tông ca, đi xuống đi.”

Trần Nhất Minh vọt tới mép lôi đài, ngẩng đầu nhìn Trần Tông sốt ruột nói.

Trần Chính Đường cũng bước đến, nhìn chằm chằm Trần Tông nhưng lại không mở miệng.

“Trần Tông, đây không phải là nơi ngươi nên tới.”

Trần Ngọc Dao lạnh lùng nói, ngữ khí có vài phần không kiên nhẫn: “Đi xuống, đừng có làm loạn.”

Trần Nhất Đao lạnh lùng đảo mắt qua Trần Tông, nhưng cũng không dừng lại lâu.

Trần Chí Cương và Trần Đại Lỗi vô cùng kinh ngạc, Trần Đại Chung ở trong đám đông cũng không ngoại lệ, dường như họ đều không ngờ rằng, Trần Tông vậy mà không chết trong rừng, lại còn dám xuất hiện ở đây.

“Trần Tông, Võ Đồ Chiến lần này có thêm một quy định, ai có tu vi dưới Khí Huyết cảnh tầng ba sẽ không thể tham gia.”

Trần Vũ Hùng khẽ than, chợt mỉm cười nói với Trần Tông, quan hệ giữa ông và Trần Chính Đường cũng không đến nỗi nào, cho nên cũng không đối xử lạnh nhạt với Trần Tông như những người khác, mà là cảm thấy có chút đáng tiếc.

“Gia chủ, tu vi của ta đã đạt tới Khí Huyết cảnh tầng ba.”

Trần Tông nghiêm túc trả lời, thời điểm hắn vừa đến đây cũng là lúc Trần Đại Lỗi trở thành người chiến thắng chung cuộc, nếu dựa vào quy củ ban đầu, Võ Đồ Chiến hiện tại có lẽ chỉ mới diễn ra một nửa thời gian tổ chức, hắn ngàn vạn lần không nghĩ tới chuyện sẽ xuất hiện thêm quy định mới, may mắn là vẫn đến kịp: “Mặt khác, ta cũng là một thành viên của Trần gia, chưa đến mười lăm tuổi, có đủ tư cách tham dự Võ Đồ Chiến.”

Đốc chiến cảm thấy hứng thú, ánh mắt dừng trên người Trần Tông, giống như muốn nhìn thấu hắn.

Trần Hổ Chiến lại chau mày, vẻ mặt không vui.

“Tu vi của ngươi đã đạt đến Khí Huyết cảnh tầng ba?”

Trần Vũ Hùng ngạc nhiên hỏi, không chỉ riêng ông mà những người khác cũng như vậy.

“Gia chủ, Trần Tông cũng là một thành viên của Trần gia, có tư cách tham dự Võ Đồ Chiến.”

Trần Đại Lỗi bỗng nhiên mở miệng nói.

“Đúng vậy, gia chủ, Trần Tông có tư cách tham dự Võ Đồ Chiến.” Trần Trung Kiệt cũng phụ họa theo, khi nhìn về phía Trần Tông lại mang theo hận ý cùng nụ cười âm hiểm.

Người thông minh vừa nghe là đã biết Trần Đại Lỗi và Trần Trung Kiệt không có hảo ý gì.

“Gia chủ, xin hãy cho Trần Tông tham gia Võ Đồ Chiến.”

Trần Chính Đường cũng mở miệng, ông biết, đây là tâm nguyện duy nhất của Trần Tông, thân làm cha, ông lựa chọn ủng hộ hắn.

“Ngươi đã là con cháu của Trần gia, chưa đủ mười lăm tuổi, tu vi đạt tới Khí Huyết cảnh tầng ba, có đủ tư cách tham gia Võ Đồ Chiến.”

Trần Hổ Chiến ngồi trên ghế cao vị, ánh mắt bá đạo khoá chặt vào Trần Tông, ngữ khí nghiêm nghị: “Nhưng mà Võ Đồ Chiến đã kết thúc, dựa theo quy củ, ngươi đã bỏ lỡ tư cách tham dự, nhưng ta vẫn cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi có thể đánh bại Trần Đại Lỗi, sẽ có tư cách khiêu chiến tranh đoạt ba thứ hạng đầu.”

Trần Vũ Hùng còn chưa kịp mở miệng đã bị Trần Hổ Chiến giành nói trước, khiến Trần Vũ Hùng có chút không vui, nhưng cũng đành nhịn xuống, bởi vì thực lực của ông không bằng Trần Hổ Chiến.

“Dù sao khiêu chiến cũng không có vấn đề gì, nhưng đây là Võ Đồ Chiến trong gia tộc, đao kiếm không có mắt, nên không được sử dụng kiếm.”

Trần Hổ Chiến còn nói thêm, ánh mắt dừng trên thanh thiết kiếm trong tay trái Trần Tông.

“Được thôi.”

Trần Tông khom lưng đưa thiết kiếm cho Trần Chính Đường: “A ba, tin tưởng con, không cần dùng kiếm con cũng có thể đoạt được ba thứ hạng đầu!”

Trần Chính Đường nắm lấy thanh kiếm, vỗ vỗ mu bàn tay Trần Tông: “Cố lên!”

“Gia chủ, có thể bắt đầu rồi sao?” Trần Tông nhìn thẳng về phía Trần Vũ Hùng, cúi người dò hỏi.

“Cẩn thận.”



Chuyện đã đến nước này, Trần Vũ Hùng cũng không còn khả năng phản đối, chỉ có thể trầm giọng nhắc nhở, rời khỏi lôi đài.

“Các ngươi…”

Ánh mắt Trần Tông chậm rãi đảo qua mặt những người có tu vi Khí Huyết cảnh tầng ba: “Ai dám chiến cùng ta?”

“Ta đến đây!”

Trần Trung Kiệt vội vã nhảy lên lôi đài, mặt cười âm hiểm, lập tức triển khai thức mở đầu của Lang Nha quyền pháp, ánh mắt trở nên âm lãnh, xem Trần Tông giống như con mồi.

Trần Tông co duỗi tay chân, triển khai Hổ Cứ thức, trên người hắn tản ra một loại khí tức không nói nên lời.

“Đó là… Hổ Lực quyền pháp đại thành.”

Đốc chiến thấp giọng nói, có vài phần kinh ngạc, Trần Hổ Chiến càng nhíu chặt lông mày hơn.

Trần Trung Kiệt lập tức cảm nhận được một loại áp lực từ trên người Trần Tông, đó là áp lực đến từ sự chênh lệch về cấp độ quyền pháp.

Quát khẽ một tiếng, giống như tiếng gầm gừ của ác lang, Trần Trung Kiệt phóng nhanh đến, hung hăng nhắm vào sườn của Trần Tông.

Trần Tông thi triển Hổ Trùng thức, một quyền đánh ra như mãnh hổ gầm thét, khiến sắc mặt Trần Trung Kiệt đại biến, y nhanh chóng tăng tốc để thoát ra, né tránh trong gang tấc, vòng qua bên cạnh Trần Tông, Lang Đột thức biến hoá thành Lang Giảo thức, đây là chiến thuật y học được sau trận chiến với Trần Dương.

Thân hình xoay tròn, cánh tay như đuôi cọp quất ngang, vang lên tiếng phong hống kinh người.

Hổ Chuyển thức!

Mặc dù tu vi ngang nhau, nhưng Hổ Lực quyền pháp đại thành lại mạnh hơn Lang Nha quyền pháp tiểu thành, sau cú va chạm, Trần Trung Kiệt chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh khủng khϊếp khiến cánh tay của y biến dạng. Còn cánh tay Trần Tông lại quét ngang qua người Trần Trung Kiệt, phịch một tiếng, Trần Trung Kiệt quằn quại nằm dưới đất, trong phút chốc không cách nào đứng dậy.

“Trần Đại Lỗi, đến lượt ngươi.”

Ánh mắt Trần Tông chuyển từ người Trần Trung Kiệt sang Trần Đại Lỗi, nói bằng ngữ khí bình tĩnh.

“Tông ca… đánh bại Trần Trung Kiệt?”

Trần Nhất Minh ở dưới lôi đài kích động không thôi.

“Ta đang nằm mơ sao? Trần Tông vậy mà có thể đánh bại Trần Trung Kiệt.”

“Vừa rồi hắn nói bản thân đã đạt tới Khí Huyết cảnh tầng ba, chẳng lẽ là sự thật?”

Trần Ngọc Dao kinh ngạc, nàng chưa từng nghĩ tới chuyện này bao giờ, trong ấn tượng của nàng, Trần Tông là một người dù cho có tu luyện khắc khổ đến mấy cũng chẳng thể tiến bộ nổi, thế nhưng bất tri bất giác đã đạt đến tu vi Khí Huyết cảnh tầng ba, hơn nữa thực lực còn rất mạnh.

“Đó là Hổ Lực quyền pháp đại thành sao?”

Trong lòng nàng tràn ngập nghi vấn, cảm thấy vô cùng rối bời.

Trần Nhất Đao nhìn chằm chằm Trần Tông, sâu trong mắt loé lên một tia chiến ý.

Trần Chí Cương biến sắc, mặt mũi có chút khó coi, bởi vì Trần Trung Kiệt chính là tiểu đệ của y, bị một tên phế vật có tiếng dễ dàng đánh bại, đây chẳng khác nào một cú tát vào mặt y, đồng thời cũng bởi vì Trần Tông đã thi triển ra Hổ Lực quyền pháp cảnh giới đại thành.

Trần Đại Lỗi vẻ mặt âm trầm nhảy lên lôi đài: “Trần Tông, đừng vội đắc ý, sớm thôi ngươi sẽ được nếm mùi lễ độ!”

“Đến đây đi.”

Trần Tông triển khai Hổ Cứ thức, bình tĩnh nói.

“Ta sẽ thành toàn cho ngươi!”

Trần Đại Lỗi rống to một tiếng, cũng triển khai Hổ Cứ thức, hai người cách nhau ba thước, đọ mắt với nhau.

“Hổ Trùng!”

Trần Đại Lỗi gào thét, lao về phía Trần Tông như trâu húc mả, Trần Tông cũng đồng thời thi triển Hổ Trùng thức, một quyền đánh ra mang theo tiếng gió mạnh mẽ.

Song quyền va chạm, khí kình đáng sợ bắn ra, cánh tay Trần Tông chỉ khẽ run lên, còn Trần Đại Lỗi lại biến sắc.

Một quyền của gã bị đánh lui, cánh tay co rụt lại, như muốn té ngửa ra đằng sau.

Cùng lúc đó, Trần Tông ngang nhiên vọt tới trước, nhẹ nhàng nhảy lên.

“Hổ Dược thức!”

“Hổ Bạo!”

Sau Hổ Dược thức, uy lực của Hổ Bạo thức sẽ đạt tới cực hạn, một quyền rơi xuống, thanh thế này thật sự giống như mãnh hổ đang gầm thét ở trước mặt, khiến Trần Đại Lỗi biến sắc, sợ muốn vỡ mật, không thể vận dụng nổi một phần mười tổng sức mạnh, luống cuống chống đỡ, cuối cùng hai cánh tay bị đánh đến biến dạng, cả người lăn như hồ lô ra khỏi lôi đài.

“Tốt lắm!”



Trần Chính Đường siết chặt nắm tay, âm thầm kích động. Còn Trần Nhất Minh thì trợn mắt há hốc mồm.

“Chu choa mạ ơi…”

Một màn này khiến mọi người phải lè lưỡi kinh ngạc, Trần Đại Chung đứng lẫn trong đám người nắm chặt hai bàn tay, hận không thể tự mình nhảy lên lôi đài nên cho Trần Tông một trận. Nhưng gã lại không dám, bởi vì nơi này là Võ Đồ Chiến trong gia tộc, không được phép vi phạm quy củ.

“Chỉ là Võ Đồ Chiến của gia tộc mà lại ra tay như vậy…”

Trần Hổ Chiến tức giận đến mức muốn nhảy dựng lên.

“Khoan đã.”

Trần Vũ Hùng lại nhanh chóng giành nói trước, mở miệng tuyên bố: “Trận này, Trần Tông thắng, có tư cách khiêu khiến ứng cử viên, tranh đoạt ba thứ hạng đầu.”

“Ta không đồng ý.”

Trần Hổ Chiến chẳng thèm để ý mặt mũi Trần Vũ Hùng, căm tức nhìn Trần Tông: “Kẻ này ra tay quá mức tàn nhẫn, phải bị huỷ bỏ tư cách!”

Một câu nói khiến trong lòng Trần Tông trầm xuống, nhưng không chút sợ hãi đối mặt với Trần Hổ Chiến.

“Tên nhóc này luyện Hổ Lực quyền pháp đạt tới đại thành đỉnh phong, quả thực không tồi, có tư cách tiếp tục khiêu chiến.”

Đốc chiến bỗng nhiên mở miệng, ngữ khí bình thản tựa như gió thoảng mây trôi.

“Trần Tông, ngươi muốn khiêu chiến ai?”

Trên mặt Trần Vũ Hùng hiện lên ý mừng, chớp lấy thời cơ mà nói, khiến hàm răng của Trần Hổ Chiến nghiến chặt, sắc mặt âm trầm.

Sự tình thay đổi quá nhanh khiến Trần Tông nhất thời ngẩn ngơ, Trần Vũ Hùng phải nhắc lại một lần nữa, lúc này hắn mới tỉnh táo trở lại, không chút do dự mở miệng: “Ta khiêu chiến Trần Chí Cương.”

“Cái gì?”

“Hắn muốn khiêu chiến Cương ca?”

“Chẳng lẽ hắn không biết Cương ca mới là người mạnh nhất trong ba ứng cử viên hay sao?”

“Xem ra hắn cho rằng mình có thực lực, trở nên đắc ý, tưởng rằng sau khi đánh bại Trần Đại Lỗi thì có thể chiến một trận với Cương ca.”

“Đúng là không biết lượng sức.”

Đủ các âm thanh xì xào bàn tán liên tục cất lên.

Trần Ngọc Dao vẫn ngơ ngác như vậy, Trần Nhất Đao thì tinh mang ngời sáng trong mắt. Còn Trần Chí Cương chợt ngẩn người ra, sau đó hung hăng trợn mắt.

“Ngươi chắc chứ?”

Trần Vũ Hùng trầm giọng hỏi, muốn cho Trần Tông một cơ hội suy nghĩ lại.

“Chí Cương, đều là con cháu Trần gia, thủ hạ lưu tình một chút.”

Trần Hổ Chiến lên tiếng, nhấn mạnh bốn chữ “thủ hạ lưu tình”.

“Vâng, thưa cha.”

Trần Chí Cương ngầm hiểu ý của Trần Hổ Chiến, nhoẻn miệng cười, chợt nhìn về phía Trần Tông: “Trần Tông, ta đột nhiên bội phục ngươi vô cùng, bởi vì ngươi rất có dũng khí, trực tiếp dám khiêu chiến ta.”

“Quá khen.”

Trần Tông thờ ơ đáp lại, khiến Trần Chí Cương bị cứng họng.

“Đến đây đi, nể tình ngươi cũng là con cháu Trần gia, ta nhường ngươi ba chiêu.”

Trần Chí Cương đứng trên lôi đài, cách Trần Tông ba thước, bình thản nói, khí độ này của y nhất thời khiến không ít người ở bên dưới kinh hô tán thưởng, cũng khiến cho vài gia lão trong tộc liên tục gật đầu.

“Một, hai, ba…”

Trần Tông khua tay linh tinh ba lần: “Được rồi, ba chiêu đã qua, bắt đầu đi.”

Nói xong, Trần Tông lập tức triển khai Hổ Cứ thức.

Trần Chí Cương nhường hắn ba chiêu, đây hoàn toàn là cơ hội tốt để chiếm ưu thế, chỉ là Trần Tông không muốn như vậy, hắn muốn đường đường chính chính đánh bại Trần Chí Cương, để cho mọi người tâm phục khẩu phục, để cho cả Trần gia này biết mình không phải là phế vật, để a ba có thể hãnh diện ngẩng cao đầu.

“Hầy… Ta đột nhiên lại cảm thấy ngươi thật ngu xuẩn, đã cho ngươi cơ hội, lại không biết nắm lấy.”

Sắc mặt Trần Chí Cương trầm xuống, tiếp theo lại nở một nụ cười thương hại: “Dù sao đều là con cháu Trần gia, ta sẽ không nặng tay đâu, đến đây, để ta chỉ điểm một chút Hổ Lực quyền pháp cho ngươi.”

Dịch và biên bởi Bạo Zâm Tiên Tôn, đăng duy nhất tại truyenhdx.com