chương 9

Tiêu Mộc chớp chớp mắt.

Thật có đạo lý, người không mời mà đến thật là không nên tiếp tục ở lại.

Chính là cậu muốn vẫn thiên thạch.

Vì thế cậu nghĩ nghĩ thập phần nghiêm túc hỏi: “Vậy các ngươi đã quyết định người thắng chưa? Thiên thạch thuộc về ai?”

Người vừa rồi mắng cậu càng tức giận trong lòng, “Liên quan gì đến ngươi?”

“Ta nguyện ý bỏ ra số tiền lớn để mua.”

Tiêu Mộc đáp đến thẳng thắn thành khẩn, còn bồi thêm một câu: “Ta là tới mua đồ vật.”

Logic của cậu rất đơn giản, nếu đã không mời không thể tới, vậy càng không thể tham dự tranh đoạt thiên thạch, huống hồ với trình độ thi ca của cậu, dù luật lệ như thế nào cậu cũng khẳng định không thể thắng được, không bằng dứt khoát một chút, cùng người chiến thắng mua về là xong.

Mọi người đều ngạc nhiên, nhìn về phía Tiêu Mộc với ánh mắt không chỉ có chán ghét, mà còn xen lẫn vài phần tức giận.

Có người ồ lên: "Thật buồn cười! Đây là nơi nào vậy?"

"Nơi này là thi hội, không phải cái gì đó chỉ cần tiền là có thể mua được!"

"Ngươi đừng quấy rối, mau chóng rời đi!"

Tiêu Mộc không ngờ rằng người ở đây lại ác ý với cậu đến vậy, có chút mờ mịt, mình đã nói sai điều gì sao?

Tuy có nghi ngờ, nhưng cậu vẫn không từ bỏ ý định và lại đưa ra đề nghị: "Được rồi, nhưng nếu ai đó sở hữu viên thiên thạch này, sau khi thi hội kết thúc hãy đến vương phủ của ta để trao đổi, bất kể giá thị trường như thế nào, ta sẽ trả gấp ba giá để mua."

Mọi người đều ngạc nhiên.

Gấp ba!

Có người ánh mắt lấp lánh, có người lộ vẻ phấn khích, cũng có người kinh ngạc im lặng.

Viên thiên thạch này rất hiếm có, nếu là một học sinh hàn môn có được, chỉ sợ cũng muốn âm thầm bán đi đổi tiền, nếu đều muốn bán, bán cho Tiêu Mộc có gì không tốt? Rốt cuộc là gấp ba giá mà.

Huống hồ, Tiêu Vương phủ quyền khuynh triều dã, nếu có thể dùng viên thiên thạch này để đổi lấy một con đường tiến thân, ở đây không ít người liền ánh mắt dao động.

Tiêu Mộc tự nhận là đã hứa hẹn đủ tốt, liền muốn xoay người rời đi.

Nhưng trong đám đông, một thư sinh mặc áo lam đứng dậy, chỉ vào bóng dáng của cậu và quát mắng: "Tiêu Mộc! Ngươi đứng lại!"

Tiêu Mộc quay đầu, vẻ mặt nghi hoặc.

"Nơi này là ngươi muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao?"

Tiêu Mộc: "?"

"Chẳng phải các ngươi đuổi ta đi sao?"

Thư sinh áo lam kia nghẹn lời, mặt đỏ lên, chỉ vào cậu và quát: "Ngươi nhục mạ chúng ta mà tưởng rằng có thể rời đi dễ dàng như vậy sao? Muốn lấy thiên thạch thì phải xin lỗi vì sự vô lễ của ngươi!"

"Đúng vậy!" Mọi người sôi nổi phụ họa: "Đây là lấy tiền thế chà đạp chúng ta, những người đọc sách? Thật nực cười!"

"Nơi này là Bồng Lai các, nơi cất giữ sách vở của thiên hạ, thánh địa của văn nhân, mà dám lấy tiền bạc và quyền thế để làm ô nhiễm nơi này, quá kiêu ngạo!"

Tiêu Mộc nghi hoặc nhíu mày, nhìn về phía Mính Thụy: "Ta nhục mạ bọn họ sao?"

Cậu thực sự cho rằng mình không hiểu được phong tục tập quán của thế giới này, sợ làm gì phạm húy, mới vừa hỏi, nhưng câu hỏi vừa thốt ra khỏi miệng đã khiến cho đám người đọc sách này nổi giận.

Mọi người càng tức giận hơn.

A Ly ôm ngực dựa vào tường nhìn, Tiêu Mộc này, dùng giọng điệu như trẻ con ngây thơ nhưng lại khıêυ khí©h, chọc giận thư sinh kia, rốt cuộc có ý đồ gì?

Anh suy nghĩ như vậy, mãn nhãn hứng thú, càng thêm cảm thấy thú vị.

Mính Thụy cũng thực tức giận, thế tử gia nhà bọn họ rõ ràng là hảo tâm, sao lại thành nhục mạ, vì thế đúng lý hợp tình nói: “Đương nhiên không có! Là bọn họ càn quấy!”

Tiêu Mộc gật gật đầu, “Ta chỉ muốn giao dịch bình đẳng, không có ý khác.”

Thư sinh áo lam kia khó chịu, “Đứng đầu cuộc thi thơ đó là vinh quang, ai sẽ đem bán cho người phản nước như ngươi?”

Hai từ “phản nước” vừa ra, xung quanh bỗng im lặng.

Kia chính là Tiêu thế tử, dám chỉ vào đối phương mắng phản nước, mọi người sôi nổi đổ mồ hôi thay cho thư sinh áo lam kia.

Chỉ thấy thư sinh kia tiếp tục nói: “Tiêu thị ủng binh, cầm giữ triều chính, một tay che trời, ỷ thế hϊếp người! Hiện giờ lại chạy đến Bồng Lai các dùng hơi tiền nhục mạ chúng ta, sĩ khả sát bất khả nhục, ngươi nên xin lỗi!” (Thi nhân, sĩ nhân có thể chết, không thể chịu nhục)

Mình Thụy bị một tràng thành ngữ tấn công đến mức ngớ ra, tức giận đến mức muốn chết nhưng lại không biết phản bác thế nào, sao bọn thư sinh này mắng chửi người lại như vậy? Rõ ràng biết những gì hắn ta nói đều là ngụy biện, nhưng hắn ta lại nói đến mức khiến đối phương câm nín, chỉ có thể "ngươi ngươi ngươi" vài tiếng mà không thể phản bác được câu nào.

Tiêu Mộc nhìn thấy vậy mà lòng đầy căm phẫn, như bị nghẹn ứ, không khỏi tò mò hỏi: "Ngươi nói vậy, nhưng có bằng chứng gì không?" Cậu thực sự muốn biết nguyên chủ rốt cuộc đã làm gì sai trái.

Tên thư sinh áo lam hừ lạnh một tiếng, bước nhanh vào giữa sân, sửa sang lại quần áo rồi cúi chào mọi người xung quanh: "Tại hạ Lữ Lương, đồng tiến sĩ xuất thân khoa thi năm nay, may mắn được tham dự thơ hội, lại không ngờ gặp được vị quốc tặc đương triều này, hôm nay ta liều tiền đồ tánh mạng, cũng muốn vạch trần tội ác của tên Tiêu tặc này!"

Vừa dứt lời, mọi người như bị khí thế của hắn ta khuất phục, cả sân vang lên tiếng tán thưởng.

Lữ Lương hùng hồn nói: "Tiêu thị cát cứ một phương, 30 vạn kỵ binh Bắc Cảnh lại trở thành quân đội riêng của phủ Tiêu Vương, quả thật Tiêu thị có công khai quốc, trấn giữ biên cương vài thập niên. Nhưng nay thiên hạ thái bình, là thần tử mà lại ủng binh, không chịu giao nộp binh quyền, khiến thánh thượng lo lắng, Tiêu thị rốt cuộc có ý đồ gì? Rõ ràng như ban ngày!"

Mọi người đều gật đầu đồng ý: "Đúng vậy! Giao nộp binh quyền!"

Mình Thụy tức giận đến mức mắt đỏ hoe, khó chịu mà phản bác: "Cái gì mà ủng binh? Bắc Cảnh thái bình là nhờ tổ tiên nhà họ Tiêu liều mạng đổi lấy!"

Tiêu Mộc chớp chớp mắt, hỏi lại: "Ý của ngươi là Tiêu gia nên giao nộp binh quyền, giao cho ai? Ngươi sao?"

Lữ Lương nghẹn họng, tức giận: "Nói nhăng nói cuội!"

"Tất nhiên là trả lại cho đương kim Thánh Thượng!"

Tiêu Mộc "à" lên một tiếng, "Vậy ý của ngươi là để Thánh Thượng đi trấn giữ Bắc Cảnh sao?" Cậu thật sự không hiểu chuyện triều đình, hỏi đến chân thành. Nhưng nghe vào tai người khác lại thành mỉa mai.

"Ngươi nói bậy gì đó!"

"Bắc Cảnh đương nhiên phải do tướng lĩnh trấn giữ, để bảo vệ Đại Du thái bình!"

Tiêu Mộc chân thành đặt câu hỏi: "Vậy binh quyền nên giao cho vị tướng lĩnh nào?"

Mọi người sửng sốt.

Lời này ai dám tiếp?

Ai dám tiếp quản 30 vạn kỵ binh? Ai dám nói tướng lĩnh? E rằng lời nói chưa kịp truyền đến Bồng Lai các, người đã bị ám sát.

Tiêu Mộc này quả thật khéo léo, không hổ danh là kẻ hám danh lợi, chỉ từ vài lời nói của bọn họ mà đã mơ tưởng đến binh quyền Bắc Cảnh, đúng là... mưu mô xảo trá!

Nhìn A Ly đang do dự xem có nên giúp đỡ kẻ giả bệnh này hay không, hiện tại có vẻ như kẻ giả bệnh này hoàn toàn là giả heo ăn thịt hổ, không khỏi nhếch môi cười khẩy.

Thấy đối phương nghẹn ngào không nói được lời nào, Tiêu Mộc bực bội lẩm bẩm: "Không ư? Vậy còn phải là Tiêu gia bán mạng sao..."

Chẳng lẽ sau này cậu cũng phải đến Bắc Cảnh bán mạng sao?

Không cần, cậu sẽ chỉ huy đánh trận, chứ không phải tự mình ra trận chiến đấu. Đơn thương độc mã cậu có thể, nhưng chỉ huy ngàn quân cậu thực sự không làm được.

Mọi người: ...!

Cậu đang nói rằng Đại Du triều không có Tiêu thị thì không được sao? Kiêu ngạo, quá kiêu ngạo!

Tầm mắt mọi người dồn dập hướng về Lữ Lương, Lữ Lương vội vàng gượng gạo nở nụ cười, tiếp tục nói năng chính đáng: "Binh quyền giao cho ai tự nhiên là do đương kim Thánh Thượng quyết định! Tiêu Mộc, ngươi ỷ thế hϊếp người, phàm là chống đối cãi lời ngươi, không phải cách chức chính là hạ ngục, đáng thương cho những trung thần phải chịu nhục trong ngục tù, Tiêu Mộc, ngươi tội không thể tha thứ!"

Lời nói này có mũi có mắt, Tiêu Mộc "à" một tiếng, "Ngươi nói chống đối cãi lời ta bị cách chức hạ ngục, là ai vậy?"

Rốt cuộc ký ức của nguyên chủ có phần mơ hồ, có một số việc hắn cũng không nhớ rõ lắm.

Nếu thực sự có chuyện này, cậu sẽ đền bù thỏa đáng, cho người ta lời xin lỗi.

ánh mắt Lữ Lương lóe lên, hừ lạnh một tiếng, như đã chờ đợi những lời này của cậu, liền nói: "Tháng trước Binh Bộ Vương đại nhân ở trên triều đình phản đối việc cấp cho kỵ binh Bắc Cảnh tám vạn lượng lương thảo, hôm sau đã bị tống giam, chính là vì chống đối ngươi, bác bỏ sổ con của ngươi!"

Lũ học trò nghe vậy, lập tức căm phẫn phụ họa: "Quả thật là một tay che trời, coi thường luật pháp!"

A Ly nheo mắt, anh đã từng nghe qua chuyện này, nhưng vị Vương đại nhân kia bị giam tù dường như không phải vì chuyện binh lương? Hơn nữa chuyện triều đình xảy ra, anh cũng không thể biết hết mọi chuyện lớn nhỏ, kẻ chưa thi cử nhập sĩ thì làm sao có thể biết được?

Khi anh đang suy nghĩ, Tiêu Mộc bỗng hỏi với vẻ nghi ngờ: "Ta tuy mang danh Vân Huy tướng quân, nhưng bản thân lại không ra gì, cáo bệnh ở nhà suốt nửa năm. Ngươi nói tháng trước Vương đại nhân ở triều đình chống đối ta, hắn chống đối ta như thế nào?"

"Này..." Lữ Lương ấp úng, lắp bắp một hồi lâu, rồi lại nói một cách hợp tình hợp lý: "Ta... ta chỉ nghe nói thôi, chứ làm sao biết chi tiết được. Hắn chống đối ngươi như thế nào, chính ngươi còn chẳng rõ ràng sao!"

A Ly cười nhạt một tiếng, ẩn ý trong lời nói, nhàn nhã buông một câu:: “Tin vỉa hè.”

Câu nói nhẹ nhàng nhưng rõ ràng của hắn vang vọng khắp sân.

Mọi người đều nhận ra Lữ Lương cũng không có bằng chứng.

Lúc này, trong đám người không biết người nào hô một tiếng: "Vương đại nhân không có bằng chứng, vậy chuyện ngũ công chúa thì nói như nào?"

A Ly Nhàn nhã xem diễn:?

Mắt Lữ Lương sáng ngời, như là được nhắc nhở, lập tức nói tiếp: “Đúng! Tiêu Mộc cậy thế cầu hôn ngũ công chúa đương triều, đây là mục vô quân thượng, lòng không phục rõ như ban ngày!”

Câu nói châm ngòi cho sự phẫn nộ, bầu không khí trở nên căng thẳng như lửa đổ thêm dầu, không khí giương cung bạt kiếm.

Mọi người tụ tập dần về phía trung tâm sân, chỉ vào Tiêu Mộc mà mắng chửi: "Ngũ công chúa vốn dĩ là đệ nhất mỹ nhân đương triều, vậy mà Tiêu thị lại dám vì sắc dục mà ép gả công chúa, thật đáng giận!"

Lúc đầu, Tiêu Mộc không cảm thấy gì, nhưng nghe những lời này, cậu cau mày khó chịu. Sắc dục huân tâm ư? Trong lòng cậu chỉ có kiếm mà thôi.

Kiếm đẹp hay không mới quan trọng? Người thì cần quan tâm đến cái gì chứ?

A Ly rõ ràng cảm nhận được sự kích động của mọi người sau khi nghe những lời đó, họ đều tỏ ra tức giận, hung hăng như muốn xé xác Tiêu Mộc vì đã "phá hoại" nữ thần trong lòng họ.

Thậm chí có người định lao lên tham gia trận mắng chửi, hô lớn: "Tiêu Mộc đáng chết vạn lần!"

Bản thân "Ngũ công chúa" cúi đầu, sắc mặt không vui, thản nhiên đưa chân đá vào người ở trước mặt.

Liền nghe tiếng "thình thịch", người đó ngã quỵ xuống đất, kêu la thảm thiết: "Mau kéo ta!"

A Ly thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt cuối cùng cũng hòa hoãn chút.

Đám đông xô đẩy nhau, náo loạn một hồi.

Liên tiếp có người ngã lăn ra đất, A Ly kịp thời thu hồi chân, bình thản bước lùi về phía cửa, tránh xa đám đông.

Tiêu Mộc nhìn thấy đám đông hung hãn lao tới, theo bản năng giơ tay che chắn cho Mính Thụy ở sau người.

Mính Thụy cảm động vô cùng, đỏ hoe mắt quát lên: "Ai dám động đến Thế tử gia!" Hắn kéo tay áo Tiêu Mộc và nói: "Không sợ, Thế tử gia, phủ binh nhà ta đang ở bên ngoài, xem ai dám động đến ngài!"

Đúng lúc hỗn loạn, một giọng nói già nua vang vọng từ trên cao: "Yên lặng."

Mọi người dừng lại, quay đầu nhìn lên cao, trong chốc lát, tất cả đều cúi đầu hành lễ: "Hề tiên sinh." "Hề lão."

Tiêu Mộc cũng ngước đầu nhìn lên, là một lão giả mặc áo bào tro, tóc bạc trắng đang đứng dựa vào lan can trên lầu hai.

Cậu nhỏ giọng hỏi Mính Thụy: "Vị này chính là..."

Mính Thụy hạ giọng: "Vị này chính là đại nho đương triều, thầy giáo của các học sĩ thiên hạ, Hề tiên sinh."

Chỉ thấy Hề tiên sinh từ từ đi xuống cầu thang, quét mắt nhìn đám học tử, uy nghiêm nói: "Nghe lời đồn thổi mà không suy xét, đức hạnh cũng bị tổn hại. Các ngươi dựa vào đâu mà dám vọng ngôn về việc triều đình?"

Các học sinh cúi đầu, kinh ngạc nhìn nhau, sao Hề tiên sinh lại như đang bênh vực Tiêu Mộc?

Họ mắng chửi quốc tặc không phải là chuyện vô nghĩa sao?

Chỉ thấy lão giả tiến lên, nắm lấy cổ tay Tiêu Mộc, cười tủm tỉm nói: "Các học trò kiến thức nông cạn, không bằng thỉnh thế tử cùng ta đến gác mái nhã gian nói chuyện."

Tiêu Mộc ngớ ra, tự hỏi: "Nói chuyện gì?"

Cậu không muốn nói chuyện phiếm, cậu chỉ muốn mua vẫn thiên thạch thôi.

Mọi người: ?!

A Ly cau mày, Hề tiên sinh không phải là người mắng chửi Tiêu Mộc dữ dội nhất trong văn chương ư? Lão nhân này hồ đồ rồi sao?

Thấy cậu không nhúc nhích, lão giả cúi xuống, tiến đến bên tai cậu nói: "Thế tử muốn thiên thạch, khối này không xứng với thế tử, ta có khối tốt hơn."

Tiêu Mộc mắt sáng rực, gật đầu lia lịa: "Đi!"

Nói xong, trước sự chứng kiến của mọi người, Tiêu Mộc theo lão giả rời khỏi hội trường, đi về phía nhã gian.

Mọi người: Chuyện gì đang xảy ra vậy?!

Lữ Lương vừa nãy còn căm phẫn tột độ, giờ đây cả người cứng đờ. Cái gì? Hề tiên sinh và Tiêu Mộc…

Vậy ra màn mắng chửi tức giận, hy sinh vì nghĩa của hắn nãy giờ đều vô ích à? Hắn ta có thể đổi được cái nhìn khác của Hề tiên sinh ư? Sắc mặt hắn hoảng hốt, mồ hôi lạnh ròng ròng.

Liệu hắn ta có bị Tiêu Mộc trả thù không?

Lúc này, A Ly nhìn thấy hai người rời đi, thái dương nhảy lên.

Hề tiên sinh chính là đảng bảo hoàng... Chuyện này bất thường, ắt hẳn có bí mật, anh có linh cảm thấy có điều không ổn, liền lặng lẽ biến mất khỏi cửa sổ.