Chương 8

Cố Ninh Khê chờ Bùi Kỳ trở về dưới lầu nhà mình, chung quanh vô cùng yên ắng. Khu chung cư nơi Cố Ninh Khê đang sinh sống có hoàn cảnh rất đẹp, nổi tiếng với sự yên tĩnh, nhất là tại thời điểm giao thoa giữa ban ngày và ban đêm này, người đi đường qua lại càng ít đến đáng thương.

Cố Ninh Khê đỗ xe ở bãi đậu xe, sau đó tắt động cơ ô tô, rút chìa khóa xe ra rồi rất tự nhiên đẩy cửa xe bước xuống, dường như đã quên mất trên ghế lái phụ còn có người đang ngồi. Nhưng có vẻ như người nọ không muốn bị Cố Ninh Khê làm lơ, Cố Ninh Khê vừa đẩy cửa xe ra thì đã bị Bùi Kỳ ngồi ghế bên cạnh ôm chặt vòng eo từ sau lưng.

Cố Ninh Khê cụp mi nhìn bàn tay trắng nõn đan chéo ôm chặt eo mình, đáy mắt không khỏi lướt qua một tia lạnh lẽo. Cố Ninh Khê nâng tay lên cầm lấy cổ tay của cô ta, khi tiếp xúc với làn da của cô ta, cô chỉ cảm thấy dường như thân thể của cô ta có nhiệt độ khác hẳn bình thường. Cô chỉ thoáng dùng sức hơn một chút đã dễ dàng kéo cánh tay của Bùi Kỳ đang ôm chặt eo mình, sau đó nhanh chóng bước xuống xe, xoay người lại buông mắt nhìn gương mặt Bùi Kỳ với gò má đỏ ửng cùng với vệt nước mắt chưa khô cạn.

Khi Cố Ninh Khê nhận thấy đáy lòng của mình không hề dâng lên dù chỉ là một chút gợn sóng khi thấy nước mắt trên gương mặt Bùi Kỳ, cô không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

Trước khi xảy ra chuyện ấy, Cố Ninh Khê không nỡ thấy cô ta khóc chút nào. Nhưng bây giờ nhìn vẻ mặt khóc lóc như đóa hoa thấm đẫm giọt sương, nhu nhược đáng thương của cô ta… thế mà mình lại không hề đau lòng dù chỉ một chút. Chẳng qua, Cố Ninh Khê cười khẽ, tất cả đều do chính cô ta… tự làm tự chịu mà thôi.

“Cô Bùi, xin hãy tự trọng.” Thấy cô ta có xu hướng như định nhào lên, Cố Ninh Khê không khỏi vừa nói vừa lùi về sau hai bước, lạnh lùng nhìn cô ta.

Thấy ánh mắt lạnh lùng của cô, Bùi Kỳ chỉ cảm thấy đáy lòng đau nhói. Cho dù lần trước, sau khi bị chị Ninh Khê vạch trần sự thật mình đã nɠɵạı ŧìиɧ, chị ta vẫn chưa bao giờ lạnh lùng với mình đến thế. Không, không, không thể gọi là lạnh lùng được, trái lại hôm đó chị Ninh Khê còn rất dịu dàng nói chúc mừng sinh nhật mình, còn giúp mình viết một bản kế hoạch quảng cáo giúp mình thuận lợi trở thành nhân viên chính thức. Khi ấy mình còn tưởng rằng chỉ cần mình quay đầu lại, chị Ninh Khê vẫn sẽ sẵn lòng tiếp nhận mình. Nhưng mà… thế mà mới mấy ngày trôi qua, dường như chị Ninh Khê đã hoàn toàn biến thành một con người khác hẳn.

Bùi Kỳ oán hận nhớ lại cảnh tượng lúc nãy nhìn thấy, chị Ninh Khê thế mà lại cúi xuống giúp một người phụ nữ khác tháo dây an toàn, còn nhìn người phụ nữ khác bằng ánh mắt cưng chiều ấy, còn… còn vuốt tóc người phụ nữ khác. Tất cả những thứ đó, rõ ràng đều thuộc về mình! Nghĩ vậy, hàm răng trắng tinh của Bùi Kỳ bất giác cắn chặt môi dưới, mạnh đến mức gần như sắp cắn môi dưới bật máu, kèm theo đó là bộ não vốn nặng trĩu cũng tỉnh táo hơn đôi chút.

Đau đớn nhanh chóng khiến Bùi Kỳ hoàn hồn. Cô ta âm thầm phân tích cảnh ngộ hiện tại của mình, chỉ cảm thấy mình nhất định phải ôm lại “đùi” là chị Ninh Khê này mới được. Không thì… công việc mới được chuyển thành nhân viên chính thức của cô ta sẽ mau chóng đánh mất, một khi thất nghiệp, cô ta sẽ không có nguồn thu tài chính… không có tiền, ngay cả tiền thuê nhà cô ta cũng trả không nổi, không có chỗ ở, không mua được đồ ăn… Chỉ cần nghĩ đến đây, Bùi Kỳ đã cảm thấy vô cùng đáng sợ. Thế nên bằng mọi giá, cô ta đều phải nắm chặt người trước mắt này một lần nữa.

Sau khi nghĩ thông suốt chuyện này, Bùi Kỳ không còn bận tâm tới mặt mũi nữa. Cô ta âm thầm nhéo mình một phát, sau đó chậm rãi bật khóc.

Cố Ninh Khê nhìn cô ta khóc lóc, chỉ cảm thấy hơi phiền lòng. Cô nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Cô Bùi, sắp đến giờ ăn tối của tôi rồi. Nếu cô không có chuyện gì khác thì xin hãy rời khỏi xe của tôi.”

Cô dừng lại một lát rồi nói thêm: “… Thực ra tôi không cho rằng giữa hai ta còn chuyện gì liên lụy tới nhau.”

Cố Ninh Khê vừa dứt lời, Bùi Kỳ không lên tiếng mà trái lại khóc càng to hơn. Nước mắt cô ta rơi ào ào như mưa rào mùa hạ, chẳng mấy chốc từng giọt từng giọt rơi trên ghế lái chính của cô.

Cố Ninh Khê thoáng sửng sốt. Trước kia cô từng chung sống với cô nàng này một thời gian dài, nhưng không biết cô ta giỏi khóc đến mức này, quả nhiên phụ nữ đều được làm bằng nước. Cô nhìn người phụ nữ trước mắt chỉ lo khóc chứ không nói một lời, cũng không chịu rời đi, trong lòng chỉ còn cảm giác bất đắc dĩ. Thực ra cô vẫn không tài nào hiểu nổi tại sao lúc trước Bùi Kỳ lại lựa chọn nɠɵạı ŧìиɧ. Tuy nhiên suy cho cùng mà nói thì vẫn không thể tránh khỏi ba chữ “không thỏa mãn”.

Cố Ninh Khê im lặng đứng một bên nhìn cô ta cúi đầu khóc. Nghe tiếng khóc của cô ta từ lớn tiếng gào khóc dần dần biến thành gào khan, sau đó từ từ im lặng. Cố Ninh Khê chỉ cảm thấy lỗ tai được thanh tịnh. Cô lấy một bịch khăn giấy trong túi xách nhét vào tay Bùi Kỳ: “Cô Bùi khóc đủ rồi nhỉ? Mời cô ra ngoài.”

Tay Bùi Kỳ hơi run rẩy mở bịch khăn giấy, còn chưa kịp lau mặt thì nghe thấy lời nói của Cố Ninh Khê, cô ta hơi vui sướиɠ ngẩng đầu: “Chị Ninh Khê, chị đồng ý tha thứ cho em hả?”

Cố Ninh Khê hơi buồn cười lắc đầu: “Cô Bùi, ý tôi là… Cô khóc đủ rồi thì mời cô rời khỏi nơi này.”

Nói rồi, tầm mắt của cô lướt qua phần đùi của cô ta: “Không biết đùi của cô Bùi có bị bầm không? Dù sao thì lúc nãy cô cũng ra sức nhéo đùi mà. Hơn nữa… cô Bùi đã có kim chủ mới, tội gì phải quay lại quyến rũ một người không có tiền không có quyền như tôi chứ, làm vậy hạ thấp đẳng cấp lắm.”

Nghe thấy lời châm chọc của Cố Ninh Khê, Bùi Kỳ muốn trào phúng lại theo phản xạ. Chẳng qua khi nghe thấy Cố Ninh Khê nhắc tới “kim chủ mới”, lời nói của cô ta đến bên miệng lại nuốt vào bụng, thân thể cũng bất giác trở nên co rúm, sắc mặt dường như tái nhợt hơn cả lúc nãy.

Mặc dù thấy rõ ràng nhưng Cố Ninh Khê lại không có tâm tư thương hại cô ta. Cô đưa tay thò vào túi xách, mò mẫm muốn tìm di động để gọi điện cho bảo vệ trong khu chung cư để bảo vệ “mời” người phụ nữ ra ngoài. Chẳng qua còn chưa tìm thấy di động thì đã nghe thấy Bùi Kỳ giơ tay chỉ về phía mình, nói bằng giọng khàn khàn: “Cố Ninh Khê, chị thật nhẫn tâm.”

Nói rồi, ánh mắt cô ta hơi thay đổi: “Lúc nãy ở cửa quán bar, chị không hôn cô ta, có nghĩa là chị còn chưa thành công cưa đổ cô ta chứ gì? Sao? Bảng giá của chị chưa đủ cao, hay là thực ra cô ta chỉ thích đàn ông?”

Sau đó, Bùi Kỳ khẽ ho mấy tiếng, giọng nói ẩn chứa ác ý: “Có cần tôi giúp chị một phen không? Dù sao chúng ta cũng có tình cảm nhiều năm…” Cô ta che miệng, phát ra tiếng cười rầu rĩ trong cổ họng: “Cô nhóc kia làm việc trong quán bar của Thư Vân Tuy, ca đêm chứ gì? Cần tôi liên lạc với mấy tên côn đồ giúp chị không… Nhan sắc của cô nhóc đó cũng không kém, chẳng trách chị sẽ thích cô ta… Chắc mấy tên côn đồ kia sẽ rất vui lòng tiếp nhận nhiệm vụ này.”

Nói xong, cô ta nghẹn cơn tức trong lòng, còn định thay đổi tư thế đứng lên nói thêm mấy câu.

Chẳng qua Bùi Kỳ vừa đứng dậy thì chợt cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó cô ta tức khắc ngã xuống đất cái “rầm”, cứ như thể mất hết sức lực.

Thấy cô ta ngã về phía mình, Cố Ninh Khê thậm chí lùi về sau mấy bước. Thấy cô ta nằm sõng soài trên mặt đất, Cố Ninh Khê mới khoanh tay trước ngực, âm thầm suy nghĩ, mình còn chưa kịp ra tay mà không ngờ chính Bùi Kỳ đã tự ngã xuống. Cố Ninh Khê nhìn cô ta một lát rồi mới ngồi xuốn, vươn tay sờ trán cô ta. Ừm, rất nóng, Cố Ninh Khê thu tay lại, xem ra Bùi Kỳ ngất xỉu thật chứ không phải là giả vờ.

Cố Ninh Khê nhìn Bùi Kỳ một lúc lâu rồi mới bắt đầu tìm di động trên người cô ta, sau đó lục danh bạ điện thoại của cô ta, gọi cho số điện thoại ấy. Gọi một lúc lâu, khi Cố Ninh Khê cho rằng người ở đầu dây bên kia sẽ không bắt máy, đang định cúp thì bên kia được kết nối. Cô còn chưa kịp lên tiếng thì đã lập tức nghe thấy tiếng thở dốc mờ ám phát ra từ ống nghe điện thoại.

Cố Ninh Khê nhìn thoáng qua Bùi Kỳ vẫn đang nằm trên mặt đất: “Xin lỗi, anh Vương phải không? Chủ nhân của chiếc điện thoại này là bạn anh đúng không? Tôi thấy số điện thoại được gọi nhiều nhất trong khoảng thời gian gần đây hiển thị trong di động của cô ta chính là anh.”

Nghe thấy một tiếng đáp lại kèm theo tiếng thở hồng hộc, cô mới nói tiếp: “Tôi bắt gặp cô gái này bỗng nhiên lảo đảo ngã xuống đường, chắc là bị sốt cao, tôi không biết nên làm sao bây giờ. Nếu bây giờ anh rảnh thì có thể đến đây đón cô ta được không?”

Bên kia truyền tới tiếng cười nũng nịu của một giọng nữ: “Thêm lần nữa đi, chồng em dũng mãnh quá…”

Người đàn ông kia lại thấp giọng nói mấy câu tình thú, sau đó mới trả lời Cố Ninh Khê: “Tôi đang có việc bận, cô gửi địa chỉ cho tôi đi, tôi sẽ kêu người đến đó đón cô ta.”

Dứt lời, không chờ Cố Ninh Khê nói tiếp thì bên kia đã cúp điện thoại nhanh như chớp.

Nghe tiếng “tút tút tút” truyền tới từ đầu dây bên kia, Cố Ninh Khê cũng nhanh chóng cúp máy. Cô buông mắt nhìn Bùi Kỳ nằm trên mặt đất, sắc mặt càng đỏ rực, lại nhớ tới “việc bận” mà người đàn ông kia đang làm, tâm trạng của cô hơi phức tạp. Tuy nhiên cô chỉ do dự một lát rồi vẫn cầm di động của Bùi Kỳ gọi số điện thoại cấp cứu 120, sau đó soạn địa chỉ của bệnh viện gần đây gửi cho người đàn ông kia, cuối cùng đặt điện thoại về lại trên người Bùi Kỳ.

Có điều khi đứng dậy, Cố Ninh Khê nhìn thấy có mấy vệt đỏ nhạt trên cần cổ của Bùi Kỳ… dấu vết tương tự như từng bị mấy thứ cà vạt hoặc dây thừng siết chặt, cô không khỏi khựng lại, đưa mắt nhìn về phía cổ tay và cổ chân của Bùi Kỳ, quả nhiên cũng có dấu vết màu đỏ.

Cố Ninh Khê đóng cửa xe, ánh mắt có phần thương hại nhìn Bùi Kỳ một lát rồi xoay người đi thẳng về phía nhà mình, không ngoảnh đầu lại thêm một lần nào nữa.

Đây là sự lựa chọn của chính Bùi Kỳ.

Bước vào nhà, cô mới phát hiện đã đến năm giờ rưỡi chiều. Lúc nãy bởi vì mua được cửa hàng phù hợp yêu cầu nên tâm trạng của cô vốn đang rất vui vẻ, chẳng qua sau vụ Bùi Kỳ, cô chỉ cảm thấy tâm trạng sung sướиɠ của mình đều bị phá hỏng. Cố Ninh Khê mở tủ lạnh ra xem thì mới phát hiện gần như trống trơn. Mấy ngày trước cô bận bàn giao công việc cho công ty nên hầu như một ngày ba bữa đều ăn ở ngoài, đã lâu lắm rồi không đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn.

Bây giờ hơi đói bụng, hơn nữa không phải là thời điểm phù hợp để làm đồ ngọt bánh ngọt tạm thời điền bụng gì đó, Cố Ninh Khê hơi phiền muộn ngồi bệt xuống sàn nhà, lấy di động ra chuẩn bị gọi đồ ăn giao tận nhà. Chẳng qua màn hình di động vừa sáng lên thì cô thấy có một tin nhắn mới, cô mở tin nhắn ra, chỉ cảm thấy tâm trạng phiền muộn tan biến rất nhiều.

Mặc dù biết chắc chắn Thư Vân Tuy đã khuếch đại sự thật, song nghĩ tới cảnh tượng cô nhóc kia ngơ ngác nhìn theo hướng mình rời đi, hoặc là còn bĩu môi, chắc sẽ trông rất đáng yêu.

Khóe môi Cố Ninh Khê hơi cong lên, bỗng bấm một số điện thoại. Chuông chờ mới vang lên hai tiếng thì bên kia đã lập tức bắt máy, âm thanh bối cảnh từ huyên náo chuyển sang tĩnh lặng, song bên kia vẫn không lên tiếng chào hỏi, hình như… vẫn đang giận dỗi?

Tưởng tượng ra cảnh đó, Cố Ninh Khê âm thầm bật cười, cố ý a lô mấy tiếng: “Chà, không phải là số điện thoại của bé Tiểu Huyên đáng yêu à? Mình gọi nhầm sao?”

Nói xong, thấy tiếng hít thở ở đầu dây bên kia nặng nề hơn một chút, song vẫn không lên tiếng đáp lại, cô tiếp tục trêu ghẹo: “Chà, xin lỗi đã làm phiền, nếu gọi nhầm số thì tôi xin phép cúp máy trước…”

Cố Ninh Khê vừa dứt lời, bên kia đã nhanh chóng lên tiếng, thấp giọng kêu một câu: “… Chị Ninh Khê.”