Chương 15: Nam nhân mất trí nhớ

“Chứng mất trí nhớ?” Thanh âm Hoa Chi cất cao chút, âm cuối tỏ rõ nàng khó hiểu cùng khϊếp sợ.

Nam nhân mở miệng dò hỏi quan hệ, trong lòng nàng dấy lên dự cảm không tốt, giải đáp một chút vội kêu Bành Tiểu Hà đi tìm đại phu giữa trời trưa nắng nóng. Đại phu chẩn trị, sau đó nói nguyên do, Hoa Chi trừ bỏ kinh ngạc cũng không biết nói cái gì nữa.

Đại phu vuốt râu, giải thích cho Hoa Chi biết như thế nào là chứng mất trí nhớ. Nam nhân vẫn luôn thực bình tĩnh, ngược lại Hoa Chi lần đầu thấy chứng bệnh này hỏi nhiều thêm vài câu: “Sẽ có ảnh hưởng gì?”

“Nếu thân thể không khó chịu, cơ hồ sẽ không có ảnh hưởng. Nhưng đã quên thân phận, khó tránh khỏi sẽ bàng hoàng kinh sợ, tâm tư tích tụ nhiều.”

Là dễ sinh tâm bệnh.

So với ai khác, Hoa Chi rõ ràng tâm bệnh là khó chữa nhất, đời trước phụ thân qua đời, trong lòng nàng tích tụ, bệnh lâu không khỏi tạo cơ hội cho ác nhân đầu độc.

Nàng lại hỏi nên điều trị như thế nào, đại phu kiến nghị bọn họ đi huyện thành hoặc quận thành tìm đại phu khác xem, y thuật hắn tạm thời không có biện pháp. Biết được là chứng bệnh khó trị, Hoa Chi đưa tiền liền tiễn đại phu đi.

Nam nhân quên sạch sẽ quá khứ, ngực chính mình tại sao bị thương cũng quên. Toàn bộ quá trình cơ hồ hắn đều trầm mặc, an tĩnh ngồi ở mép giường.

Đại phu đi rồi, Hoa Chi quan sát mới phát hiện hắn tuy cao nhưng thân hình lại hơi suy yếu. Lúc này hơi hơi gật đầu, trên mặt không còn hung ác, thoạt nhìn tuổi không lớn, chỉ là một thân hắc y có vẻ chững chạc hơn tuổi.

“Công tử, ngài...” Hoa Chi mở miệng muốn hỏi họ tên hắn, lại nghĩ tới họ tên hắn đều đã quên.

Nghe tiếng, nam nhân ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên mặt Hoa Chi, hắn luôn trực tiếp xem người như vậy, không hề e dè chút nào. Hoa Chi cố nén suy nghĩ muốn tránh đi ánh mắt đó, nhút nhát nói:

“Ngài không cần lo lắng, ở đây dưỡng thương, nói không chừng có thể nhớ lại.”

Nam nhân trầm mặc mà nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt mang theo nghi hoặc cùng khó hiểu. Hoa Chi thật sự không chịu nổi đánh giá trực tiếp như vậy, cũng không muốn biết hắn đang nói cái gì, quyết tâm sớm chút rời đi, để hắn an tĩnh dưỡng thương.

Nàng đang muốn cáo từ, nam nhân lại hỏi: “Ngươi vì cái gì muốn giúp ta?”

Hoa Chi nhất thời kinh ngạc, hắn lại liên tiếp nói: “Hôm qua ta mới làm ngươi bị thương.”

Nếu bàn về nguyên do cụ thể, Hoa Chi không nói lên được, suy nghĩ trong chốc lát mở miệng:

“Đây không phải nhân chi thường tình* sao?”

*Nhân chi thường tình: chỉ tình cảm thông thường của con người.

Chẳng lẽ muốn nàng thấy chết không cứu?

Nam nhân hiển nhiên muốn đáp án không phải như vậy, thấy hắn lại nhíu mày, Hoa Chi nói:

“Nhà ta mở tiêu cục, nhóm người vận chuyển hàng vào nam ra bắc vốn không phải chuyện dễ, nếu thời vận không tốt gặp phải bọn cướp, tính mạng khó giữ.”

Nam nhân an tĩnh nghe, muốn nghe một chút rốt cuộc nàng muốn nói gì.

“Hiện tại ta cứu ngài, nếu ngày nào đó đội vận chuyển nhà ta gặp nạn, hy vọng ngài có thể cứu bọn họ.”

Nói xong lời này Hoa Chi cười cười, nói với hắn: “Ngực ngài bị thương khá nghiêm trọng, phải điều dưỡng thật tốt, nếu không khỏe nhớ nói ra.”

Hắn hôn mê bốn ngày mới tỉnh, lần đầu tỉnh lại, miệng vết thương rách ra lại ngất xỉu, thương thế hiện giờ thật vất vả mới ổn định, Hoa Chi không muốn hắn lại xảy ra chuyện.

Hắn ừm một tiếng, xem như đáp ứng. Hoa Chi gật đầu, đi đến cửa lại dừng, quay đầu nói: “Ta họ Hoa, hai nha hoàn kia là người của ta, nếu họ mạo phạm, mong rằng công tử đừng để trong lòng.”

Bất luận trước kia hắn ra sao, hiện tại ăn nhờ ở đậu cũng không nên làm bộ làm tịch đi so đo, Hoa Chi cảm thấy hắn có lẽ căn bản chưa chú ý nhiều tới lời nói của Xuân Đào.

Quả nhiên hắn lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, Hoa Chi không khỏi buồn cười: “Ngài nghỉ ngơi cho tốt nhé.”