Chương 2: Tự mình cởi y phục

Trong phòng tối tăm, cho dù đã tháo vải che mắt Lâm Tu Trúc xuống, Hoa Chi cũng không cách nào thấy rõ gương mặt hắn, chỉ mơ hồ nhìn thấy hình dáng. Như vậy rất tốt, xong việc hắn sẽ không biết nàng là ai.

Bóng tối bao trùm, Hoa Chi trù tính đã lâu đánh bạo hỏi

“Có thể bắt đầu rồi sao?”

Lâm Tu Trúc nghe được, nhưng không có động tác nào, Hoa Chi biết chỉ có thể chính mình tới. Nàng kiệt lực bảo trì trấn định, nhớ lại sách xuân cung đồ cùng ký ức đời trước trải qua, run rẩy xuống tay tìm đai lưng của Lâm Tu Trúc. Đối phương theo bản năng rũ mắt, chỉ nhìn thấy một mảnh đen tuyền. Hoa Chi thực sự không có quá nhiều kinh nghiệm, đời trước khi mới thành thân nàng bị hầu hạ cái kia, trong nhà xảy ra biến cố, thân thể nàng càng lụn bại, cũng liền không nghĩ tới chuyện phòng the, bây giờ làm sao biết cởi đai lưng nam tử.

Tay sờ đến eo rắn chắc của hắn, nhưng tìm không ra cách cởi, gấp đến độ má nàng càng thêm khô nóng. Lâm Tu Trúc bị nàng sờ đến phát ngứa, thân thể căng thẳng mở miệng, vẫn là câu kia “Tại hạ tự mình làm.”

Hoa Chi nhẹ nhàng thở ra, tiếp theo liền nghe hắn nói: “Ngươi đem quần áo chính mình cởi ra đi.”

Nghe hắn nói trắng ra như thế, mặt Hoa Chi đỏ hồng một mảng, co lại trên giường cởi bỏ váy áo mình mặc.

Trong bóng tối tầm mắt bị cản trở, xúc giác cùng thính giác càng trở nên nhạy bén, Lâm Tu Trúc nghe được thanh âm sột soạt sột soạt phía sau, biết rõ tên đã lên dây, không thể không bắn, chịu đựng sầu khổ mất mát cũng không nói câu nào. Hai người từng người vùi đầu trầm mặc mà cởi y phục, tựa như cẩn thận hoàn thành công việc được giao. Động tác có chậm đến đâu thì cởi từng cái quần áo cũng không mất bao nhiêu thời gian. Hoa Chi chung quy là da mặt mỏng, để lại yếm cùng qυầи ɭóŧ trên người, Lâm Tu Trúc cũng để lại qυầи ɭóŧ.

Lâm Tu Trúc không nói chuyện, trong đêm tối bóng dáng hắn giống như một ngọn núi lớn. Hoa Chi nhìn vài lần, áp xuống lo sợ trong lòng, ám chỉ hắn có thể tiến hành bước tiếp theo

Hoa Chi: “Ta chuẩn bị xong rồi.”

Nghe vậy Lâm Tu Trúc ngước mắt, nhìn hình dáng mơ hồ không xa phía trước, ý niệm sắp cùng nữ tử xa lạ hoan hảo càng thêm rõ ràng, hắn nhất thời tay chân luống cuống. Bất quá hắn không phải người nói lời không giữ lời, cuối cùng lên tinh thần, cúi người đi lên. Thân thể nóng bỏng tới gần, khi da thịt chạm nhau đầu quả tim Hoa Chi phát run, ngón chân vì khẩn trương mà cuộn tròn lại. Nàng giờ phút này mới rõ ràng mưu kế này rốt cuộc kinh hãi tới nhường nào.

Đời trước phụ thân vì nàng tìm thư sinh ở rể, chưa đầy ba năm, cha con nàng chết thảm, Hoa gia tuyệt hậu, gia nghiệp to như vậy bị người lấy oán báo ơn phân tán hầu như không sót lại thứ gì. Trở lại năm 17 tuổi, phụ thân lại vì nàng thu xếp hôn sự, nàng sao còn dám tìm người ở rể nữa. Vì làm phụ thân hết hi vọng cũng có thể an tâm, cũng phòng ngừa cha nàng lại nhìn trúng kẻ lòng lang dạ sói kia, nàng hạ quyết tâm tìm người mượn giống, Lâm Tu Trúc là người mà nàng tìm được.

Gia cảnh hắn bần hàn, thời gian toàn dùng để đọc sách và canh tác, hiện giờ đã qua 20 vẫn chưa cưới vợ, tất nhiên là không biết việc nam nữ. May mà sau khi đáp ứng, đối phương cho hắn hai quyển xuân cung đồ, lúc này hắn mới không đến nỗi quá mức lúng túng. Hắn căn cứ vào hình vẽ trên xuân cung đồ, ôm lấy người áp xuống giường. Làn da nữ tử với nam tử hoàn toàn bất đồng, tinh tế ấm áp, hắn theo bản năng vuốt ve, người dưới thân lập tức ngừng thở.

Ý thức được nàng giống chính mình đều khẩn trương, Lâm Tu Trúc vô thức nhẹ nhàng hơn. Hắn dựa theo sách vuốt ve, đầu tiên là sờ đến vải dệt, xuống chút nữa chính là hạt đậu nhỏ phồng lên, ý thức được đây là cái gì, hắn không khỏi dừng lại, ngay sau đó bàn tay liền không chịu khống chế mà nhéo nhéo.

Tay nam nhân cực nóng, Hoa Chi theo động tác hắn mà hừ hừ. Thanh âm mềm mại vang lên, Lâm Tu Trúc thoáng chốc tỉnh táo lại, nghĩ đến hành vi của chính mình, chỉ cảm thấy thẹn với sách thánh hiền, đem lễ nghĩa liêm sỉ ném sạch. Nhưng đã đến nước này, nào còn thời gian cho hắn hối hận, ngay cả do dự cũng không.

Thấy hắn thật lâu không có động tác, Hoa Chi cho rằng hắn không làm được, run giọng nói

“Công tử nếu khó xử, liền để ta làm đi.”