Chương 23: Giữ lại ta sao

Tìm được đại phu tốt nhất Vân huyện, nghe nói từng chữa khỏi chứng mất trí nhớ.

Đại phu chẩn trị, thuận tiện nhìn ngoại thương, chỉ nói vết thương lành lại cực tốt, chờ vảy bong ra liền hoàn toàn không sao, nhưng chứng mất trí nhớ này không tìm được nguyên do, chỉ có thể nghe ông trời, có lẽ chờ vài ngày sẽ nhớ lại, cũng có thể cả đời không nhớ lại được.

Hoa Chi nghe vậy trầm mặc, tiễn đại phu đi, quay trở về phòng muốn nói lại thôi.

Nam nhân: “Ngươi muốn nói cái gì?”

Hoa Chi bị nhìn thấu, xấu hổ mà cười cười: “Nếu không nhớ lại được, ngài lo lắng không?”

Nam nhân trầm mặc: “Có thể quên sạch sẽ như vậy, nói không chừng không phải chuyện quan trọng gì.”

Hoa Chi ngẩn ra, nàng không nghĩ tới sẽ nhận được hồi đáp như vậy, cầm lòng không được mà mở miệng:

“Không có chỗ tới, cũng chẳng có nơi về, không phải thành người vô gia cư sao?”

Giống như chiếc thuyền cô đơn phiêu bạc trong thiên địa, chỉ toàn tịch liêu.

Trong đầu nam nhân hiện lên suy nghĩ, có lẽ hắn vốn là người phiêu bạc.

Thấy hắn không nói, Hoa Chi vội nói: “Chớ có đem lời ta nói để trong lòng.”

“Ừm, ta không nghĩ nhiều.” Hắn nói trắng ra.

Hoa Chi chợt thấy người thẳng thắn như vậy thật tốt, sẽ không hoa ngôn xảo ngữ, giả nhân giả nghĩa, làm việc ác sẽ không khiến người khác khó lòng phòng bị.

Đưa ra kết luận như vậy, nàng không còn cảnh giác như trước, ôn nhu nói:

“Bất luận là Hoài Vân huyện hay Phúc Thọ trấn đều là địa linh nhân kiệt*, nếu ngài nhớ không được quá khứ, ở lại nơi này sinh sống cũng không tính là chuyện xấu.”

*địa linh nhân liệt: đất thiêng sinh người hiền tài, kiệt xuất.

Ánh mắt nam nhân khẽ nhúc nhích, nhìn nàng hỏi: “Ngươi muốn giữ lại ta sao?”

Hoa Chi nghẹn họng, xấu hổ không biết trả lời như thế nào, nhớ tới tính tình hắn thẳng thắn, cũng nói thẳng:

“Nếu ngài muốn ở lại, ta có thể bảo phụ thân an bài chút việc cho ngài, cuộc sống sau này cũng có đồng ra đồng vào.”

Nam nhân thu lại ánh mắt, dường như lại lâm vào suy nghĩ. Có một màn đối thoại như vậy, Hoa Chi không nhiều lời nữa, cáo từ rời đi.

Từ trong phòng cho khách đi ra, nàng thở phào một hơi, trước tiên phải nói chuyện này cho phụ thân nàng mới được.

“Cha mẹ Tần Tử Khiêm đều là người ở thôn Nguyên, Phúc Thọ trấn, hắn là con trai độc nhất trong nhà, cha mẹ khỏe mạnh, gia cảnh có thể coi là giàu có mới có thể để hắn đi học trên huyện thành.”

Hoa Chi đối với phụ thân Tần Tử Khiêm không có ấn tượng gì, nhưng nhớ rõ mẫu thân hắn khắc nghiệt, sau khi Hoa gia bị Tần Tử Khiêm khống chế, nàng không thiếu lúc bị ác bà này chế nhạo.

Nàng hồi tưởng trong chốc lát, hỏi: “Hắn có biểu muội?”

Bành Tiểu Hà: “Tiểu nhân tạm thời chưa tìm hiểu đến.”

“Có thể tới Phúc Thọ trấn hỏi thăm một chút, chớ có rút giây động rừng.”

Bành Tiểu Hà vâng một tiếng, còn nói thêm: “Tiểu nhân còn nghe bà quét tước thư viện nói Tần Tử Khiêm học rất xuất sắc, viết văn thường được tiên sinh khích lệ, không biết vì sao vận khí không tốt, hai lần thi cũng không thể qua được kỳ thi mùa thu.”

Hoa Chi đương nhiên biết hắn viết văn tốt, cha nàng xem qua văn chương hắn viết mới nhìn trúng hắn. Khi đó cha nàng và nàng còn đáng tiếc tài hoa của hắn bị mai một, hiện giờ nghĩ lại, chỉ sợ những những bài văn đó đều là hắn đi sao chép.

“ Về việc hắn kết giao bằng hữu, có một số ít học sinh quan hệ với hắn không tồi.”

Nàng muốn bắt việc ác Tần Tử Khiêm làm, biết được nhược điểm mới dễ xuống tay. Hiện giờ Bành Tiểu Hà tra được đều là chuyện vặt, nàng nhất thời không biết nên hành sự như nào.

Nguyên bản chỉ là cô nương đa phần ở khuê phòng không rành thế sự, yêu thích trồng hoa, cho dù biết chữ nghĩa cũng không hiểu lập mưu hại người, hiện giờ muốn trù tính, khó tránh khỏi lực bất tòng tâm.

Hoa Chi thở dài, thật làm người ta phát sầu.