Chương 9: Xuân tình rạo rực

Mặt trời sắp lặn, Lâm Tu Trúc nghe thấy tiếng vó ngựa, trông ra quả thực là nhìn thấy xe ngựa quen thuộc.

Hắn đối nhân thử thế nho nhã, lễ độ, ra cửa nói hai câu mới Bành Tiểu Hà, mới đi vào nhà nói với mẫu thân hắn có việc phải ra ngoài một lát. Hắn đã làm xong cơm chiều để ở trong nồi, giấu giếm bà nói là đi lên trấn cùng vài vị thư sinh bàn luận. Từ nhỏ hắn đã không khiến người khác lo lắng, mẫu thân hắn không nghĩ nhiều, chỉ tận tình khuyên bảo hắn phải học tập thật tốt.

Bành Tiểu Hà che mặt, còn đội mũ, Lâm Tu Trúc biết bọn họ muốn che giấu thân phận, cũng không đáng giá quá nhiều. Hắn lên xe ngựa, bên trong xe Xuân Đào mang mũ có rèm đưa cho hắn mảnh vải che mắt, chờ hắn che đi đôi mắt mới bỏ mũ xuống. Xuân Đào tuy là hoạt bát nhưng lại rất nghe lời, Hoa Chi nói nàng trên xe tuyệt không được nói câu nào, nàng thật sự một đường đều nhịn không chủ động mở miệng. Lâm Tu Trúc càng sẽ không mở miệng, dọc theo đường đi chỉ có âm thanh xe ngựa vang lên.

Lần nữa bị che mắt, những ký ức muốn quên đi lại không ngừng xuất hiện, sự việc tối qua phảnh phất còn rõ ràng trước mắt. Làn da mềm mại, rêи ɾỉ yêu kiều, huyệt thịt ướt nóng còn chật hẹp mυ"ŧ vào, hắn biết rõ đó là sai, trách cứ chính mình luân hãm, nhưng cảm thụ đó khiến khí huyết hắn nóng cháy.

Uổng công hắn đọc sách, tự xưng là chính nhân quân tử, kết quả là ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo.

Hắn tự trách suốt dọc đường đi, cho đến khi lại lần nữa tiến vào gian phòng kia, hết thảy đều giống hôm qua, có người đỡ hắn đi vào, ngay sau đó là một không gian yên tĩnh.

Hắn cho rằng thời gian sẽ giống hôm qua, chờ đến lúc đó vị cô nương kia liền tiến vào. Không ngờ không bao lâu ngửi được mùi đồ ăn, ngay sau đó nghe được thanh âm ôn hòa nói

“Công tử dường như còn chưa ăn cơm, cô nương nhà ta bảo nô tỳ làm chút thức ăn đem tới.”

Không phải nha hoàn ngày đó cùng hắn nói trao đổi, hắn gật đầu

“Thỉnh truyền đạt lại tại hạ cảm tạ cô nương nhà ngươi.”

“Công tử không cần khách khí.”

Sau đó hắn nghe thấy tiếng đóng cửa, cởi bỏ vải che mắt liền thấy trước mắt một bàn đồ ăn. Hắn bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười, cô nương này hành vi thực sự làm người khác có chút kinh hãi.

Hoa Chi nghe Thu Quất hồi bẩm, đối diện gương đồng xem cổ chính mình, một vệt đỏ hằn trên cổ nàng. Thoa thuốc xong đã đỡ đau hơn nhiều, chỉ là hồng đến dọa người, cũng không biết khi nào mới biến mất.

“Nô tỳ lại bôi chút thuốc cho người nhé?” Thu Quất đề nghị.

Hoa Chi lắc đầu, nàng đi tắm. Chờ tẩy sạch mồ hôi quanh thân, Lâm Tu Trúc bên kia đã chuẩn bị ổn thỏa, nàng lần này chỉ mặc qυầи ɭóŧ và yếm, bọc áo choàng đi đến. Lần nữa dặn dò hai nha hoàn, sau giờ tý nếu nàng chưa ra, hôm sau gà gáy ba lần thì tới gõ cửa.

Đã có đêm đầu tiên, tối nay Hoa Chi không hề quẫn bách e lệ, chỉ là trong phòng kín không kẽ hở, nàng bởi vì nóng mà gương mặt đỏ ửng. Nàng cởi bỏ áo choàng lên giường, nhắc nhở Lâm Tu Trúc nàng đã chuẩn bị tốt.

Lâm Tu Trúc sau khi về nhà lại lần nữa lật xem xuân cung đồ, điểm mấu chốt tối qua đã bị đánh vỡ, so sánh xem ra hôm nay đã đỡ ngượng ngùng hơn rất nhiều. Hắn cởi ra y phục cũ trên người, lên giường, đem người ôm vào trong lòng ngực hôn môi. Hai người kề sát, làn da vốn đã nóng càng thêm nóng bỏng hơn. Hoa Chi bắt lấy cánh tay hắn thừa nhận, không nghĩ tới hắn dùng đầu lưỡi liếʍ láp cánh môi nàng, ngứa đến đầu quả tim phát run, đôi môi theo bản năng tách ra.

Hành động này là Lâm Tu Trúc xem được trong xuân xung đồ, phát giác nàng hé miệng liền đem đầu lưỡi dò xét tiến vào. Hơi thở ướt nóng xâm nhập khoang miệng chính mình, Hoa Chi nắm chặt tay, chỉ cảm thấy eo càng thêm bủn rủn, chỉ có thể dựa sát vào lòng ngực hắn.