Chương 13: Thạch Nữ cổ trận

Lần này tìm được đường sống trong chỗ chết, Cố Phù Du mệt đến hoảng, ngồi bên đống lửa không bao lâu thì con mắt như dính keo không mở ra được, bèn dựa vào kiếm thai nhắm mắt một lúc.

Không biết đã qua bao lâu, băng sương trên người Chung Mị Sơ hóa thành hơi nước bốc hơi, thu ba [1] chậm rãi mở ra, vừa mở mắt nhìn thấy đỉnh hang tràn đầy đá băng, vẫn còn chưa biết chuyện gì vừa xảy ra.

[1] Thu ba có thể hiểu là làn thu thủy, ý chỉ đôi mắt long lanh của người con gái đẹp

Nhắm mắt, suy nghĩ một lúc mới nhớ tới những chuyện xảy ra trước khi ngất xỉu.

Chung Mị Sơ lại mở mắt, ngồi dậy, y phục đang đắp trên người nàng rơi xuống, nàng một tay nắm lấy, khóe mắt nhìn đến bên cạnh có người, theo bản năng gọi: "Cố Phù Du."

Nàng nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy người ngồi bên cạnh đống lửa, trên người chỉ có áσ ɭóŧ tiết khố, đôi giày cũng cởi ra, lộ ra vòng eo căng mịn, chân nhỏ cao gầy, hai chân cân xứng, da thịt nàng vốn đã trắng nõn, lại bị lửa nóng thiêu đốt lộ ra ấm hồng kiều diễm.

Trán người kia thỉnh thoảng hạ xuống, mơ hồ ngủ gà ngủ gật, bộ dạng muốn ngủ nhưng lại không dám ngủ.

Chung Mị Sơ hơi sửng sờ, nhất thời không nghĩ ra phải tiếp tục lên tiếng.

Cố Phù Du lại bị tiếng kêu kia gọi tỉnh rồi, bỗng nhiên ngồi thẳng người, một tay dụi dụi con mắt: "Chung sư tỷ."

Giọng nói của nàng mang theo buồn ngủ nồng đậm, dường như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Nàng nhìn về phía Chung Mị Sơ, thấy người nửa chống đỡ thân thể cũng đang nhìn nàng, mới biết được một tiếng kêu vừa rồi không phải là ảo giác, Chung Mị Sơ thật sự tỉnh rồi.

Cố Phù Du trong lòng vui vẻ, hoàn toàn tỉnh táo.

Tuy Cố Phù Du nhìn thấy băng sương trên mặt Chung Mị Sơ đã hoàn toàn biến mất nhưng lúc trước miệng mũi nàng chảy máu cũng thực sự dọa người, bây giờ sắc mặt cũng vô cùng tái nhợt thì không thể yên tâm, hỏi: "Tỷ cảm thấy thân thể thế nào rồi? Có tốt hơn một chút nào không."

Chung Mị Sơ đưa y phục trên người cho nàng, nói: "Đã không còn đáng ngại, ngươi, trước mặc y phục vào đi."

Cố Phù Du nghe nàng nói như thế, thoáng an tâm, khi nhận lấy y phục muốn mặc vào thì đã thấy Chung Mị Sơ mím mím khóe miệng, hơi hơi quay đầu đi chỗ khác.

Cố Phù Du vốn cảm thấy hai người đều là nữ nhi gia, địa phương quỷ quái này lại không có người nào khác ở đây, vì cứu người, cởi y phục cũng không có gì, không phải chuyện gì quá thẹn thùng.

Nàng nghĩ có lẽ do Chung Mị Sơ tuân thủ lễ giáo nghiêm ngặt, lại ít tiếp xúc với người khác, da mặt mỏng manh, coi như đều là cô nương cũng sẽ không được tự nhiên.

Tuy trong lòng nàng suy nghĩ rõ ràng, nhưng thấy dáng dấp kia của Chung Mị Sơ, nàng cũng câu nệ, bắt đầu ngại ngùng, vội vã mặc trung y vào.

Ngoại sam vẫn còn ở dưới thân Chung Mị Sơ, nàng rối rắm một lúc, nói: "Chung sư tỷ, làm phiền..."

Chung Mị Sơ nhìn theo ánh mắt nàng, lúc này mới nhận ra dưới thân cũng lót xiêm y của nàng, dịch thân có chút vội vàng, A Phúc lộc cộc một tiếng rồi rơi xuống từ trong lòng ngực Chung Mị Sơ.

Chung Mị Sơ đưa y phục cho nàng, Cố Phù Du nhận lấy ngoại sam, phủi phủi tro bụi rồi mặc vào.

A Phúc nguyên bản bị băng sương trên người Chung Mị Sơ đông đến muốn chết muốn sống, thật vất vả ấm áp chút mới ngủ được, lại bị quậy cho tỉnh, không thuận theo không buông tha kêu lên.

Cố Phù Du ôm nó tới nhìn một chút, kinh hỉ phát hiện A Phúc đã mở mắt, cũng không biết có phải ảo giác hay không, vóc người nó dường như cũng lớn hơn một vòng.

"Chung sư tỷ, A Phúc mở mắt, tỷ xem."

Đôi mắt đen láy, mờ mịt nước của A Phúc mở to nhìn Cố Phù Du, lộ ra mấy phần ngờ nghệch, há mồm kêu hai tiếng.

Cảm giác giống như là đang kêu nương thân vậy, Cố Phù Du chạm vào nó hai lần sau đó lại muốn đưa A Phúc chuyển qua cho Chung Mị Sơ nhìn xem.

Nhưng A Phúc lại vừa kêu, vừa vào vai Cố Phù Du, ầm ĩ vô cùng.

Chung Mị Sơ nhìn thấy một mảnh máu tươi trên vai Cố Phù Du, nhíu mày lại, nàng biết đó là do vết thương trên vai Cố Phù Du gây nên, vừa rồi nhìn thấy nó đã kết vảy, nhưng vẫn cứ hỏi một câu: "Vết thương trên vai ngươi như thế nào rồi?"

A Phúc treo ở trên vai Cố Phù Du không xuống, Cố Phù Du có dỗ A Phúc thế nào cũng đều không có hiệu quả, nghe thấy Chung Mị Sơ nói chuyện, nói: "Hả? A! Đã không sao rồi."

Chung Mị Sơ đưa tay qua, nắm lấy sau gáy A Phúc, xách nó đi qua.

A Phúc vốn dĩ còn quậy không ngừng, tới trong lòng ngực Chung Mị Sơ lập tức yên tĩnh lại.

Cố Phù Du: "..."

A Phúc không náo loạn, trong động liền yên tĩnh vô cùng. Một trận câu nệ lúc mặc y phục trước đó giống như đã trở về rồi, làm cho Cố Phù Du không mở miệng ra nói chuyện được.

Hai người im lặng một hồi lâu, Chung Mị Sơ nhẹ giọng nói một câu: "Đa tạ ngươi đã cứu ta."

Cố Phù Du đếm ngón tay kể: "Này có là gì đâu, Chung sư tỷ cũng đã cứu ta rất nhiều lần, nếu như phải kể thì vẫn là ta nên cảm ơn tỷ đây."

Chung Mị Sơ lắc đầu nói: "Khi ta cứu ngươi, thành thạo, cử thủ chi lao thôi [2], khi ngươi cứu ta lại lấy tính mạng tương bác, càng khó hơn nhiều. Không giống nhau."

[2] Cử thủ chi lao dùng để chỉ những việc nhẹ và dễ, không tốn tý sức lực nào, chỉ như nhấc cánh tay

Cố Phù Du bị lời nói đường hoàng của nàng nói đến ngượng ngùng ngay cả ý cười cũng trở nên thẹn thùng: "Nói cho cùng cũng là ta kéo tỷ tới Tiên Lạc, mới khiến tỷ chọc phải những phiền phức này, tỷ không trách ta là tốt rồi."

Chung Mị Sơ vuốt lông tơ của A Phúc. A Phúc cuộn tròn trên đùi nàng, khịt mũi rồi lại ngủ thϊếp đi: "Trận pháp kia là ngươi phá sao?"

Chung Mị Sơ nhớ tới tình hình lúc ấy, hai ngươi mơ hồ bước vào băng thất, vừa phục hồi tinh thần lại thì nàng đã trúng cấm chế, hai chân kết băng quỳ rạp trên đất. Cố Phù Du liên tiếp trúng chiêu, chỉ diễn ra trong chốc lát.

Nếu khi đó Cố Phù Du trực tiếp mang nàng đi ra thì có lẽ đã không kịp, sợ là chưa đi tới trước cửa thì hai người đã bị trận pháp ảnh hưởng, song song kết thành băng.

Mà giờ phút này nàng bình yên vô sự, hẳn là Cố Phù Du lựa chọn phá trận pháp trước, sau đó mới mang nàng ra ngoài.

Cố Phù Du gảy lửa, lại bỏ thêm hai cây củi vào, nghe nàng hỏi, thuận miệng đáp: "Ừ. Bây giờ nghĩ lại thật sự nguy hiểm, xém xíu đã không ra được."

Ánh mắt Chung Mị Sơ lại lần nữa nhìn chằm chằm nàng, mang theo dò xét, đôi mắt màu đồng nhạt được ánh lửa chiếu rọi vào càng hiện ra ánh sáng rực rỡ tựa như lưu ly hổ phách: "Ngươi tìm ra sơ hở như thế nào?"

Cố Phù Du cười nói: "May mắn thôi. Khi đó tỷ và ta đều trúng cấm chế, trên người đóng băng, ta lại nhìn thấy trên người A Phúc một chút băng sương cũng không có. Ta đã nghĩ A Phúc không giống với chúng ta chỗ nào, vì sao không trúng cấm chế."

"Trong đó có hai điểm không giống, thứ nhất A Phúc là linh thú, hai người chúng ta là Nhân tộc."

Ánh mắt bình tĩnh của Chung Mị Sơ tràn lên một chút sóng gợn, tay khẽ vuốt sống lưng A Phúc cũng chậm rãi dừng lại, nàng nói: "Còn gì nữa?"

Cố Phù Du nói: "Thứ hai, A Phúc vừa mới ra đời, chưa mở mắt. Đối với điểm thứ nhất, thế gian này quả thật có một số trận pháp của các bộ tộc thiết lập, nhưng cũng có rất ít, cho nên ta đem phương hướng đặt ở điểm thứ hai, trùng hợp, có một loại cổ trận cùng loại với loại trận pháp bên trong băng thất."

"Chung sư tỷ có từng nghe qua 'Oán Phụ Trận' ."

Lông mày của Chung Mị Sơ dần dần nhíu lại, không biết là đang suy nghĩ đây là loại trận pháp gì, hay là đang suy nghĩ vì sao tên trận này lại thấp kém như vậy.

Cố Phù Du nói: "Hoặc là gọi 'Thạch Nữ Trận' ."

Vẻ mặt Chung Mị Sơ lập tức rộng mở thông suốt, nói: "Đã từng nghe qua."

Tương truyền rằng loại trận pháp này bắt nguồn từ một đôi phu thê. Đôi phu thê thần tiên quyến lữ này đều là tiên đạo đại năng, cũng từng thề non hẹn biển, một đời một kiếp một đôi người.

Chỉ tiếc lòng người dễ đổi thay, ở bên nhau lâu rồi cũng sẽ dần dần thay lòng.

Tiên dung của thê tử Dao Cơ Huyền Nữ nhìn mãi cũng sẽ cảm thấy chán ghét, trượng phu liền động tâm tư khác, có nữ nhân khác ở bên ngoài.

Thê tử mới đầu còn có tâm tư khuyên nhủ trượng phu hồi tâm chuyển ý, trong một lần trượng phu ra ngoài hẹn hò với tình nhân đã mời đạo hữu của hai người cùng nhau khuyên can.

Nhưng trượng phu thẹn quá thành giận, nghĩ rằng làm gì có nam tử nào trên thế gian này không đa tình, có rất nhiều nam tử tam thê tứ thϊếp, miên hoa túc liễu [3], hắn cảm thấy bản thân tuy có chút khác người nhưng cũng không có ý định dẫn người khác về nhà, thê tử chung quy cũng chỉ là một mình nàng, không tính quá có lỗi với nàng.

[3] Miên hoa túc liễu ý chỉ đàn ông trăng hoa

Nàng trái lại đem việc này nói với người ngoài, hắn cảm thấy nàng hủy hoại mặt mũi của hắn, ba phần áy náy cũng biến mất, lưu lại một sự oán giận, ngay ở trước mặt tình nhân cùng đạo hữu trách cứ nàng là "oán phụ", thậm chí còn động thủ.

Thê tử vốn là người thà gãy chứ không chịu cong, trong mắt không chấp nhận được một hạt cát, chỉ vì tình nghĩa trăm năm bên nhau mới khuyên nhủ hắn một hồi, nhưng rơi vào tan rã trong không vui đã trở nên tàn nhẫn.

Yêu càng sâu đậm, oán hận càng nhiều, đến đây động sát ý.

Hai phu thê trượng phu có tu vi cao hơn, nhưng thê tử tinh thông trận pháp, liền dốc sức, chuyên lập ra một trận pháp cho trượng phu.

Loại trận pháp này đặc thù ở chỗ trận pháp che giấu thâm hậu, mắt trận lại ở chỗ dễ thấy nhất.

Muốn vừa vào trận thì sẽ bị mắt trận thu hút ánh mắt, mà chỉ cần liếc mắt một cái sẽ phát động cấm chế của trận pháp, thân thể sẽ dần dần hóa đá bắt đầu từ hai chân, cuối cùng toàn thân hóa thành một pho tượng đá.

Thê tử dùng nữ tử kiều diễm làm mắt trận, trượng phu thấy mỹ nhân trước mặt liền thả lỏng ba phần, trận pháp lại thực sự lợi hại, bất tri bất giác đã mắc mưu, cuối cùng không địch lại, hóa thành tượng đá, thê tử cũng thuận theo tự vẫn.

Tuy rằng trận pháp được lưu truyền nhưng bởi vì nham hiểm, hại người quá mức, ít người dùng nên tên gọi này cũng không có ai lấy, chỉ dựa theo câu chuyện xưa này, trận pháp của người oán phụ, cho nên gọi là Oán Phụ Trận.

Mãi về sau có người ghét bỏ cái tên này thực sự thấp kém đã sửa lại là "Thạch Nữ Trận".

Trong băng thất kia tràn đầy tượng băng, lại có một nữ tử tuyệt lệ nằm ở giữa, chỉ cần có người đi nhầm vào chỗ đó, mơ màng hồ đồ bước vào, đương nhiên sẽ đề phòng và căng thẳng, hận không thể quan sát hết chỗ kỳ dị của địa phương quỷ quái kia một lần.

Băng đài cùng nữ nhân ở giữa là kỳ dị nhất, cũng bắt mắt nhất, chỉ cần trong lúc lơ đãng thoáng nhìn qua cũng dễ dàng bị thu hút ánh mắt, tuyệt đối không thể tránh thoát được.

Nàng và Chung Mị Sơ chính vì nhìn thấy nơi đó, cho nên trên người kết băng sương, mà chính vì A Phúc không thấy được, mới tránh thoát một kiếp.

Còn có những tượng băng kia, tất cả đều quay mặt về phía nàng kia, hiển nhiên là sau khi nhìn thấy nàng đã trúng phải cấm chế, không kịp chạy trốn, trong cơn kinh hoảng đã bị đông lại.

Bố trí của trận pháp này chẳng lẽ không phải có hiệu quả tuyệt diệu như Thạch Nữ Trận sao.

Cố Phù Du nói: "Thạch Nữ Trận rất giống với trận pháp trong băng thất kia, khác biệt chỉ là một đóng băng, một hóa đá. Loại trận pháp này, tất cả sức mạnh đều hội tụ ở mắt trận, chỗ mắt trận chính là nơi mạnh nhất, nhưng cũng là nơi yếu nhất. Công kích mạnh nhất, phòng ngự yếu nhất, mắt trận vừa vỡ toàn bộ trận cũng liền sụp đổ."

Nói xong, Cố Phù Du nhìn về phía Chung Mị Sơ, thấy Chung Mị Sơ hơi cúi đầu, mí mắt nàng hơi nhắm lại, lông mi dài và dày, bóng tối buông xuống dưới ánh lửa che lại ánh mắt của nàng.

Chung Mị Sơ nói: "Nhưng mắt trận cũng không phải là nàng kia."

Lúc đó tinh thần nàng hỗn độn, tầm nhìn mơ hồ, nhưng lại nghe được khi Cố Phù Du phá trận thì có tiếng đánh nát ngọc thạch.

Cố Phù Du gác khuỷu tay lên đùi, nâng mặt lên, nói: "Mắt trận mà, không nhất định phải là nàng kia, dù sao chỉ cần người vừa đến tiến lên liếc mắt nhìn ở giữa một chút, mũ phượng tơ vàng, thúy vũ hoa phục, bất cứ thứ gì trên người nàng kia cũng có thể là mắt trận, chỉ cần bắt mắt, có thể bị kẻ xâm nhập nhìn thấy là được."

"Ngươi làm sao phân biệt được mắt trận?"

Cố Phù Du con ngươi co rụt, bán tin bán nghi, hỏi: "Chung sư tỷ, tỷ có nhìn ra được thân phận của nàng kia không?"

Hỏa diễm bùng lên, phần gỗ dưới cùng bị đứt đoạn mất, bang một tiếng.

Chung Mị Sơ ngẩng đầu lên nói: "Thanh Loan tộc."