Chương 1: Giới thiệu

Dương cầm ting tong trôi chảy như châu ngọc rơi xuống.

Đàn violon ưu nhã vang lên như tơ lụa.

Dương cầm và violon dây dưa triền miên cùng kết hợp, hòa quyện với nhau vang lên tạo thành một bữa tiệc âm thanh trôi chảy khẽ run.

Nồng đậm, dây dưa, rung động, âm nhạc như ngâm thơ.

Như là trong căn phòng nào đó đang trình diễn tình cảnh...

Cổ thon dài như thiên nga trắng nõn ngửa ra sau, hàm răng như ngọc vỡ khẽ cắn môi, tiếng rêи ɾỉ từ khóe môi tràn ra.

Ánh đèn mê ly chiếu vào hình ảnh tay chân đang quấn lấy nhau, da thịt như ngọc trắng lộ ra hương vị mê ly mà sa đọa.

Dây da màu đen giữ chặt hai tay cột lên đầu giường, cột chặt nhưng không làm tổn thương đối phương, chỉ là buộc cô duy trì tư thế nữa quỳ.

Bàn tay yếu ớt không xương ôm chặt cột giường, thân thể chập trùng run rẩy xiết chặt lại buông lỏng.

Cô bị bịt mắt che đi con ngươi thanh tịnh, bóng tối càng làm giác quan nhạy cảm hơn.

Bàn tay gầy thon dài nâng gò má cô lên, nóng ướt cắи ʍút̼ từ phía sau, ngang ngược và triền miên lan tràn, tai, vành tai, cỏ...

Mà tay khác tùy tiện chạm vào nơi chập trùng bên dưới.

Ngón tay suồng sã trêu chọc, thuận eo trắng nõn nhỏ nhắn trượt xuống đến mông tròn trịa ưỡn lên ngạo nghễ, không nhẹ không nặng nhào nặn.

Bỗng nhiên thở dốc kiềm nén biến thành kêu nhỏ.

"Đừng, Dật Phong, đừng..."

Ha ha... Tiếng cười khẽ vang lên bên tai.

"Ha ha... Tiểu Diệc Vi của chúng ta thông minh thật đấy, vậy mà có thể đoán ra anh là ai." Người đàn ông tuấn tú phía sau nở nụ cười, mà tay đang ở mông đã âm thầm trượt vào miệng hang ẩm ướt.

Cô ngẩng đầu run rẩy rêи ɾỉ, một người khác đứng trước người nọ chậm rãi tháo áσ ɭóŧ màu đen của cô ném sang một bên. Anh không trả lời câu nói trêu chọc "Dật Phong", chỉ đưa tay nâng núi tuyết duyên dáng kia lên, ngón tay cái thuần thục ma sát lên nụ hoa anh đào đến khi nó đứng thẳng. Bàn tay nhào nặn từ dịu dàng dần mang theo du͙© vọиɠ chiếm đoạt mãnh liệt, hạt châu quẩn quanh trong lòng bàn tay anh, nóng ướt mυ"ŧ hôn rơi vào xương quai xanh và trước ngực, kí©h thí©ɧ cô run rẩy.

"Dật Trần... Ưm, Dật Trần... A..." Cô không thể tiếp tục rêи ɾỉ và một ngón tay thon dài đã đặt trên lưỡi mềm mại tùy ý động đậy...

Tiếng thét, thở dốc, rêи ɾỉ, run rẩy yếu ớt.

Thân thể trắng muốt, dây da màu đen, tóc đen rối tung...

Mê loạn từ đâu mà đến, lại đi hướng nào...