Chương 8: Không thể tiếp nhận được

Khí chất của Nguyễn Diệc Vi thiên về sự lạnh nhạt và bình thản, cảm xúc mềm yếu đều bị giấu tận nơi sâu thẳm, chỉ nhìn thoáng qua sẽ thấy cô thực sự không có gì nổi bật, nhưng ở bên cô lâu ngày cũng không thấy chán, trái lại sẽ càng thấy cô thuận mắt hơn, khi học tập thì tập trung chăm chú, khi nhàn rỗi, cô sẽ ngồi im không nhúc nhích mà ngẩn người – trên thực tế là đang theo đuổi những suy nghĩ đang tràn lan nơi đáy lòng, cũng là thế giới nhỏ được tạo nên từ những mảnh vụn sặc sỡ.

Thoạt nhìn cô không hề chờ mong, cũng không sợ hãi, vô âu vô lo, nhưng trên thực tế, cô chỉ đang chôn giấu mọi sự lo lắng, khổ sở nơi đáy lòng, nơi thế giới bí mật.

Điều này khiến cô khá đặc biệt, đương nhiên, chỉ hơi đặc biệt, trong số các nữ nô ɭệ cao cấp có đủ các kiểu đặc biệt, khiến người ta vừa nhìn đã khó quên.

Trước khi khóa bồi dưỡng kết thúc, nhân viên bồi dưỡng lại cầm bảng thăm dò của cô, xác nhận với cô: “Cô thật sự không thể chấp nhận các điều khoản này? Nếu vậy, có thể cô sẽ rất khó bán được, nói thật, cô sẽ được trang bị thiết bị cảnh báo an toàn, thiết bị này có thể bảo đảm sự an toàn cho cô.”

Nguyễn Diệc Vi khẽ nhíu mày: “Xin lỗi, tôi vẫn không thể tiếp nhận được.” Có lẽ là vì sự kiên trì của bản thân cô, sau nửa năm, cô đã lý giải được những hạng mục tuyển chọn mà lúc trước cô không hiểu, chẳng hạn như “chơi hậu huyệt”, “SM”. Khoan đã, còn đủ loại hình “phục vụ” đặc thù khiến cô trố mắt líu lưỡi, mặt hồng tai đỏ có thừa, cũng khiến cô sinh ra tâm lí kháng cự với những loại dụng cụ cứng, chỉ cần nghĩ đến một chút đã khiến cô thấy lạnh cả người.

Nói cô đạo đức giả cũng được, cô không hẳn là thanh cao, nhưng cùng lắm cũng chỉ có thể chấp nhận làm 3P bình thường nhất, đây đã là giới hạn thấp nhất của cô.

“Được rồi, nếu quá ngày 15 mà không có ai đồng ý mua cô, cô có thể sẽ bị hạ cấp xuống thành nữ nô ɭệ cấp thấp, khi cô thật sự được bán đi, trước khi kí hợp đồng với chủ nhân, bảng này vẫn có thể sửa được, cô có thể tiếp tục cân nhắc kĩ lưỡng.”

Vậy là, đây là ngày thứ ba Nguyễn Diệc Vi ngồi tại bàn triển lãm chờ được bán ra, giống như những món hàng thực sự, mỗi nữ nô ɭệ đều có một nơi triển lãm riêng, có người là một chiếc xích đu, có người là cát mềm xa hoa, Nguyễn Diệc Vi ngồi trên một chiếc ghế bập bênh bằng tre, chiếc váy lụa màu xanh lam khiến cô có vẻ thuần khiết lại trang nhã.

Tại nơi triển lãm, có thể xem được báo cáo sức khỏe, các chỉ số thể chất cụ thể và các kỹ năng đặc thù, đương nhiên, còn có danh sách các hạng mục tuyển chọn “đặc thù” của họ.

Không phải không ai hỏi mua cô, nhưng thỉnh thoảng có những người tỏ ra hứng thú với cô, khi nhìn thấy danh sách các hạng mục tuyển chọn kia, họ đều đặt tài liệu của cô về chỗ cũ.