Chương 5

Ta vừa thành thân không lâu, chuyện tình vẫn đang được truyền miệng trong kinh thành, các phu nhân không khỏi tò mò nghị luận.

Trương lão phu nhân lại lên tiếng:

“Ta thấy vị Tiêu đại nhân này quả thật có mắt như mù, rõ ràng là tuổi trẻ tài cao, địa vị cao quý lại đi chọn một nữ tử không sinh nở được, tự mình đoạn tử tuyệt tôn của gia tộc!”

“Quả là có lỗi với tổ tiên, ta mà là mẫu thân của hắn thì chắc chắn là không dám xuống Cửu Tuyền gặp liệt tổ liệt tông nữa!”

Bà ta vừa dứt lời, khung cảnh thoáng chốc rơi vào im lặng.

Ta tức giận nhưng vì Tiêu Vũ, vì Quý phi mà cắn răng nhịn, xung quanh cũng không ai dám lên tiếng. Ta tự nhéo bắp đùi, nhắc mình phải bình tĩnh.

Lúc cơn giận tới đỉnh điểm, ta định đứng lên nói lại thì lại có một bàn tay già nua nắm lấy tay ta trấn an.

“Nghĩa mẫu….”

Bà nhìn ta hiền từ cười cười, nhẹ nhàng lắc đầu, thấp giọng nói: “Con đừng vội, để ta giải quyết!”

32

Chỉ thấy nghĩa mẫu cầm lấy chén rượu, lại đột nhiên buông tay.

“xoảng” một tiếng giòn vang.

Mọi người nghe tiếng động đều không hẹn mà nhìn qua.

Nghĩa mẫu ngẩng đầu, ngữ điệu trầm ổn nói:

“Từ đâu ra một tiện tì chẳng biết xấu hổ như vậy?”

“Ngươi không màng Quý phi nương đang ở đây mà hồ ngôn loạn ngữ, ăn nói điên cuồng là đại bất kính!”

“Lại không biết lễ nghĩa quy củ gì, bất kính với phụ mẫu của đại thần trong triều, xúc phạm người chết, phá hủy thanh danh người khác, càng là đại bất kính!”

“Đáng chết!”

Lão phu nhân nghe vậy, mặt biến sắc vội vàng quỳ xuống tới, hướng Quý phi dập đầu nhận tội.

Quý phi cũng không vội vàng trừng phạt làm gì, lại quay sang nghĩa mẫu hỏi:

“Hai ba câu đầu thì ta hiểu, nhưng mà… nghe nói Tiêu phu nhân thật sự không khả năng sinh con sao, chuyện này có thật không?

“Bẩm nương nương, chuyện này không đúng.”

Nghĩa mẫu quỳ, cẩn thận thuật lại chuyện cho Quý phi nghe:

“Dân phụ là nghĩa mẫu của Tiêu Vũ, Khanh Khanh cũng xem như là con dâu của ta, thân thể con bé chỉ là hàn khí hơi nhiều, khó có con chứ không phải không thể. Đại phu cũng đã nói nếu chăm chỉ điều dưỡng đều sẽ không sao!”

“Nói về chuyện trước đây không sinh được con cái dù đã gả vào phủ Trương gia ba năm, dân phụ nghĩ cũng có thể là do hàn khí này đi nhưng cũng không loại trừ khả năng phu quân trước đây của Khanh Khanh không bình thường a~”

Nghĩa mẫu đột nhiên cười lạnh:

“Đầu đuôi không tra rõ làm sao biết được nguyên do là ở đâu?”

Dứt lời bà lại liếc Trương lão phu nhân một cái, quả nhiên lão phu nhân kia mặt liền biến sắc.

“Ngươi….. ngươi nói vậy là có ý gì?”

Nghĩa mẫu lại nói:

“Ta không có ý gì cả, chỉ muốn nhắc nhở ngươi một chút, Trương gia cũng chưa nghèo đến độ không thỉnh được một đại phu giỏi phải không?”

Trương lão phu nhân thở phì phì nói:

“Con trai ta không có bệnh! Nếu không, La thị kia làm sao có thai? Rõ ràng chính là do Lâm thị kia có bệnh, là nàng ta không thể sinh con!”

Lúc này, Quý phi không kiên nhẫn mà xua xua tay

“Trương lão phu nhân này ồn thật đó, ồn ào đến bổn cung cũng đau đầu rồi.

Người đâu, dẫn bà ta ra ngoài đi!”

33

Sau yến tiệc, tin đồn ta có thể sinh con bắt đầu truyền đi, vậy nên tin đồn Trương Nham vô sinh cũng truyền ra ngoài.

Trương lão phu nhân tức giận, mỗi ngày nguyền rủa ta không sinh được con, chưa thoải mãn lại nguyền rủa Tiêu Vũ đoạn tử tuyệt tôn, nguyền rủa ta lại bị người ta hưu bỏ.

Ta không để ý tới việc này, bởi vì, ta còn có việc khác cần phải hoàn thành.

Tin đồn “không sinh được con” giống như một cái gai, từ từ, từ từ đâm vào tim Trương Nham. Những hạt giống nghi ngờ đã lặng lẽ gieo xuống trong lòng hắn.

Vì vậy ta đã sắp xếp cho gã đàn ông kia đi tìm Lạc San sớm hơn, lại bày binh bố trận cho Trương Nham nhảy vào như đã bắt quả tang đôi gian phu da^ʍ phụ tại trận.

Nghe nói Lạc San đã chịu đòn suốt một đêm mới mở miệng nhận đứa trẻ trong bụng không phải của Trương Nham mà chính là của Vương Phú Quý, một tên lưu manh trong làng.

Vốn dĩ, ả ta cũng không có ý lừa Trương Nham.

Chỉ là trong một lần Trương Nham đi vắng, tên Vương Phú Quý kia thèm muốn Lạc San đã lâu nên đã lẻn vào, cưỡиɠ ɠiαи Lạc San.

Lạc thị kia vậy mà lại trúng số!

Nguyệt sự cứ chậm chạp không tới. Vì thế, nàng ta sợ sự tình bại lộ, không ngại cực khổ, đi xa một chuyến tìm Trương Nham tính toán một đêm triền miên.

Trương Nham bị đội mũ xanh mà vẫn còn vui mừng vì sắp làm cha!

Kiếp trước, khi Trương gia chuẩn bị chịu tru di cửu tộc, La thị liền thú nhận con không phải của hắn nhằm thoát thân, lưới trời tuy thưa nhưng khó thoát, ả ta hưởng thụ vinh hoa phú quý của Trương gia biết bao lâu, gặp chuyện sao tránh được kết cục chết cùng Trương gia?

Mấy ngày sau Trương Nham cho người đánh Vương Phú Quý chết đi sống lại, lại dùng tiền đem cả hai bán vào khu mỏ nơi chỉ có nô ɭệ đang làm việc.

34

Vậy mà có một chuyện ta không dự đoán được, chính là độ mặt dày của Trương Nham.

Sau khi biết mình bị Lạc thị cùng một tên lưu manh lừa, hắn vô sỉ đến độ lết đến trước Tiêu phủ khóc lóc, nước mắt nước mũi tùm lum, cầu ta hồi tâm chuyển ý!

Ha ha, cười chết!

Ta còn chưa kịp thấy bóng dán hắn thì đã thấy Tiêu Vũ tức giận xách theo một cây trượng dài lao ra cửa.

Ta dặn dò nói:

“Phu quân, chàng ráng nhẫn nhịn đừng có đánh chết người, cùng lắm đánh què tay què chân là được rồi!

“Được được, đều nghe theo phu nhân!”

Sau lại, ta đi theo đi ra ngoài nhìn.

Trương Nham thân từng là Binh Bộ Thị Lang thế nhưng lại không phải là đối thủ của Tiêu Vũ, hắn bị đánh đến rên la thống khổ.

Mọi người vây xem trò vui, Tiêu Vũ tay cầm trượng, chỉ vào hắn nói:

“Ngươi là cái đồ rác rưởi ta không nói, nhưng Tiêu phủ của ta không phải là cái bãi rác cho người đến làm loạn. Ngươi liệu mà cút xa khỏi vợ chồng ta, nếu không ta bắt gặp một lần sẽ đánh một lần, tiện tay phế luôn chân giữa của ngươi!”

35

Tiêu đại nhân nhà ta thật là nghe lời nha~

Đúng là chỉ đánh gãy chân Trương Nham rồi dừng tay thôi…

Lý do là hắn vô sỉ, có ý đồ dụ dỗ phụ nữ nhà lành!

Cho nên hôm sau, Trương Nham tiến cung, tố cáo phu quân ta đánh hắn gãy chân.

Thánh thượng chẳng thèm trách Tiêu Vũ một câu, còn mắng Trương Nham phẩm đức bại hoại, đi đến ngày hôm nay là xứng đáng, trực tiếp giáng cấp phẩm của hắn xuống hàng bát phẩm.

Cho hắn một chức huyện lệnh nhỏ xíu, đày hắn đến một cái xó khỉ ho cò gáy.

Ta vẫn cảm thấy phạt vậy là còn quá nhẹ nhàng đi!

May mắn, ông trời vẫn có mắt.

Ta phái người đi tra thì biết, La San ở khu mỏ không chịu được cực khổ, lại còn bị Vương Phú Quý tra tấn, chưa tới một năm đã bỏ mạng.

Vương Phú Quý có ý đồ chạy trốn, cũng bị đánh chết!

Lại qua thêm hai năm, huyện lệnh hàng bát phẩm Trương Nham, coi thường quốc pháp, tự cho mình đang ở xa kinh thành mà tác oai tác oái.

Hắn tham lam, cướp bóc trái pháp luật, lại còn gϊếŧ người, đòi nợ, lừa trên gạt dưới, làm nhiều việc ác vô cùng, liên lụy cả gia tộc!

Trương Nham bị áp dẫn hồi kinh, trước khi bị chém đầu còn bị đem đi thị dân hết nửa ngày.

Buổi trưa giờ Thân, Trương Nham bị chém đầu ở cửa chợ để răn dạy dân chúng!

Hắn bị chém đầu vào một ngày mùa đông, ngay cả người liệm xác cho hắn cũng không có, đầu của hắn bị băng tuyết bao trùm.

Kiếp trước ta cũng chết vào một ngày mùa đông lạnh lẽo.

36

Ở cung Nguyệt Khôn.

Ba đứa trẻ đang vui vẻ đạp lên trên nền tuyết mà chơi đùa.

Ta cùng Quý phi thưởng thức rượu nhưỡng, ăn bánh trôi, chua chua ngọt ngọt.

Đây là “Rượu nhưỡng tử” do chính tay biểu tỷ chưng cất, tay nghề của tỷ ấy rất cao!

“Tiêu công tử, Tiêu tiểu thư, Tứ điện hạ, các người chạy chậm một chút….”

Các cung nữ cùng ma ma không yên tâm, cứ sợ mấy đứa nhỏ kia té ngã nên liền theo sát không rời.

Trên nền tuyết trắng xóa là những dấu chân nhỏ bé, đáng yêu vô cùng!

“Khanh Khanh thích sao? Để cung nữ lấy thêm cho muội một chén”, biểu tỷ cười hỏi ta.

Ta cười lắc lắc đầu

“Rượu ngon, uống một lần liền nhớ mãi, muội chỉ mong sau này mỗi năm đều khỏe mạnh để có thể tiến cung thăm tỷ, thưởng rượu do tay tỷ ngâm!”

Buổi trưa, sau khi thượng triều xong Tiêu Vũ liền đến thẳng cung Nguyệt Khôn để rước mẹ con ta.

Ta cùng chàng nắm tay, mỗi bên lại dắt theo một bé con đáng yêu!

Kiếp này, ta không để cho chàng đoạn tử tuyệt tôn.

Kiếp này, chàng không để ta buồn dù chỉ là một khắc.

Kiếp này, mãn nguyện bạc đầu cùng quân.

[HOÀN CHÍNH VĂN]