Chương 20

“Em sẽ bán căn hộ này, sau đó, em sẽ trả lại anh tiền.”

“Em nhất định phải hành động như vậy sao?” Anh có vẻ kích động.

“Em chẳng có lý do gì rời xa anh mà vẫn cần tiền của anh cả.”

“Những thứ anh tặng em thì là của em.”

“Khi anh mua căn hộ này cho em là nghĩ muốn sống trọn đời cùng em. Nếu chúng ta không làm được như thế thì em trả lại anh thôi. Nếu anh không muốn bán, em sẽ chuyển đi.”

Văn Lâm ôm chặt tôi. “Em đừng đi!”

Tôi ôm anh, lòng tôi đau hơn anh vạn lần. Anh là người tôi yêu nhất trên đời này.

Văn Lâm nhìn tôi, mím chặt môi không nói.

“Anh còn nợ em một câu chúc mừng sinh nhật.”

“Em đừng đi.”

“Chúc mừng sinh nhật.” Tôi ép anh nói.

“Chúc mừng sinh nhật em...” Anh buộc phải nói ra câu đó.

“Cám ơn.” Tôi cười nói. “Em rất muốn nghe câu này.”

“Anh mua tặng em một món quà sinh nhật đây.”

“Không cần nữa, em không muốn nhận quà sinh nhật của anh.”

“Em không muốn biết nó là gì sao?”

“Em không muốn nó trở thành vật kỷ niệm chia tay của chúng ta. Anh đã tặng cho em một món quà vô cùng ý nghĩa rồi, đó là sự cảnh tỉnh của ngày hôm nay trong thời khắc em bước sang tuổi 30 của mình. Còn món quà sinh nhật này, đừng để em biết nó là gì, Nếu như không biết, có lẽ ngày nào em cũng sẽ đoán nó là cái gì đó, cho đến khi già rồi vẫn còn nghĩ đến nó, rằng năm em 30 tuổi, anh đã mua gì đó tặng em. Như thế, em mới mãi mãi nhớ đến anh.”

Văn Lâm nói. “Em sẽ ngày nào cũng nhớ chứ?”

“Vâng.”

“Em sẽ không biết đâu.”

“Thế tốt hơn.”

Văn Lâm lại ôm tôi, tôi cảm nhận được cơ thể anh đang run rẩy.

“Anh đang khóc sao?” Tôi sờ mặt anh.

Văn Lâm không khóc, từ trước đến giờ tôi chưa từng nhìn thấy anh ấy khóc. Anh không phải người đàn ông biết khóc, tôi đã đánh giá mình quá cao.

“Anh sẽ không khóc vì em đâu nhỉ, anh sẽ nhanh chóng trở lại bình thường thôi.”

“Đừng bán căn hộ đi nhé, nó là của em.”

“Xin lỗi anh, em không thể không bán nó. Em không thể ở đây thêm nữa.”

“Em muốn đi đâu?”

“Trở về nhà hoặc thuê một chỗ khác.”

“Anh cầu xin em lần nữa, đừng đi.” Văn Lâm đứng trước mặt tôi, trịnh trọng vứt bỏ sự tự trọng của người đàn ông nói lời cầu xin tôi. Tôi chưa từng thấy người đàn ông của tôi trở nên yếu đuối như vậy trước mặt bao giờ. Lúc nào tôi cũng là một cô bé, một con búp bê của anh, còn giờ đây anh lại trở thành một cậu bé đang khẩn cầu tôi ở lại. Tim tôi đau quá. Nếu bạn yêu sâu sắc một người đàn ông, bạn sẽ không bao giờ hy vọng anh ấy trở nên tự ti và yếu đuối như vậy.

“Không - thể - được.” Tôi độc ác trả lời anh. Tôi cho rằng mình đã chọn đúng thời điểm để rời xa anh.

Văn Lâm đứng ở đó, dường như phải chịu đựng một sự đả kích nặng nề chưa từng có trong đời, hai tay anh đút túi, cười khổ sở.

“Thế thôi vậy.” Anh thở ra một hơi dài.

Anh ấy sẽ không cầu xin tôi nữa. Anh sẽ không cầu xin búp bê nhỏ của mình nữa, bởi cô búp bê ấy đã phản bội lại anh.

“Anh đi đây.” Văn Lâm lại trở lại là một người đàn ông đích thực, lẳng lặng nói với tôi.

Và tôi lại là người không thể thốt nên lời, suýt chút nữa tôi đã không kìm được mình, buông lời khẩn cầu anh ở lại.

Đúng lúc đó, điện thoại đổ chuông.

“Tạm biệt.” Văn Lâm mở cửa.

Tôi nhìn theo bóng lưng vạm vỡ của anh khuất dần ngoài cửa.

Tôi chạy đến nghe điện thoại.

“A lô, Châu Nhị à, có phải cô tìm tôi không?”

Là Trần Định Lương gọi đến.

“Anh chờ tôi một chút.”

Tôi buông ống nghe, bước đến cửa sổ. Văn Lâm đã bước ra khỏi tòa nhà. Trông thấy bóng anh, tôi đã không kìm được nước mắt.

Anh thường nói, giá mà chúng tôi gặp nhau sớm hơn thì tốt biết bao. Nhưng thời gian đâu có tùy theo lòng người chứ. Nếu chúng ta gặp gỡ ở thời điểm tồi tệ đến vậy, thì khi chia tay cũng phải tìm một thời điểm nào tốt nhất chứ nhỉ?

Tôi cầm điện thoại lên. “A lô, xin lỗi anh.”

“Không sao.” Trần Định Lương nói.

“Anh đang ở đâu?”

“Tôi đang ở Polynesia.”

Polynesia sao? Cái nơi có thời gian trôi chậm hơn Hồng Kông mười tám tiếng sao? Hóa ra anh ta cũng ở đó.

“Tôi đến đây để đón sinh nhật lần thứ 40 của mình.” Trần Định Lương nói nhẹ tênh.

Việc tôi nghĩ đến, hóa ra anh ta đã làm rồi, đúng là người trùng ngày sinh tháng đẻ với tôi có khác.

“Ở nơi này, tôi có thể trẻ lại mười tám tiếng đồng hồ đấy. Tối nay tôi mới chúc mừng sinh nhật lần thứ 40 của tôi!” Anh ta vui vẻ nói.

“Khi về Hồng Kông anh chẳng lại trở về như cũ sao?” Tôi tưng tửng nói.

“Trẻ hay không chỉ là vấn đề tâm lý.”

“Nếu thế đã không phải chạy đến một nơi xa lắc xa lơ để được trẻ lại mười tám tiếng đồng hồ, mà thật ra cũng không đến mười tám tiếng.”

“Mười tám tiếng đồng hồ có thể làm thay đổi rất nhiều sự việc.”

Nếu như bệnh của bố vợ Văn Lâm phát tác muộn hơn mười tám tiếng đồng hồ, có lẽ bọn tôi đã không chia tay như vậy, và tôi cũng sẽ tiếp tục sống như vậy.

“Mười tám tiếng trẻ trung lại ấy, anh làm gì?” Tôi có chút tò mò.

“Chẳng làm gì cả, tôi chỉ hưởng thụ những thời khắc trẻ trung của mình thôi. Đó cũng chính là món quà sinh nhật tôi dành tặng cho chính mình.”

“Chúc anh sinh nhật vui vẻ.”

“Cũng thế nhé. Nhưng hình như sinh nhật của cô qua rồi thì phải?”

“Qua rồi.”

“Cô vui vẻ chứ?” Hình như anh ta đang thăm dò tôi.

“Vui lắm.”

“Thế tại sao cô lại gọi vào máy nhắn tin cho tôi?”

“Tự dưng nhớ ra anh trùng ngày sinh với tôi, nên muốn chúc mừng sinh nhật anh thôi.” Tôi lạnh nhạt nói.

“Hóa ra là thế.” Anh ta có chút thất vọng.

“Sao anh biết tôi tìm anh?”

“Tôi vừa gọi điện thoại về nhà xem có ai tìm mình không.”

“Một người vô cùng muốn được trẻ lại mười tám tiếng đồng hồ, tại sao lại muốn gọi điện thoại về nhà nhỉ?” Tôi hỏi.

“Tôi muốn biết cô có tìm tôi không.” Không ngờ anh ta lại thẳng thắn thế.

“Phí điện thoại đường dài đắt lắm đấy, không nói nữa nhé.” Tôi nói.

“Được thôi, tôi sẽ về nhanh thôi, lúc nào về tôi sẽ tìm cô.”

Tại sao kẻ độc thân lại cứ là Trần Định Lương mà không phải Văn Lâm chứ?

“Sinh nhật thế nào?” Ngày hôm sau, Du Dĩnh đến cửa hàng tìm tôi.

Tôi kể cho cô ấy nghe chuyện tôi và Văn Lâm chia tay.

“Có cần chúng tớ giúp cậu giải sầu một đêm? Hoặc một tháng không?”

Du Dĩnh thật hiểu chuyện. Cô ấy không hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì, chỉ muốn tìm mọi cách để tôi vui vẻ hơn lên.

“Một ngày hay một tháng không đủ đâu.” Tôi nói. “Chí ít cũng phải năm năm. Năm năm yêu nhau đó phải dùng năm năm để chữa lành vết thương.”

“Đừng lo, tớ có thể dùng năm năm của mình để cùng cậu giải sầu, nhưng cậu định dùng năm năm để đau khổ sao? Sau năm năm nữa cậu sẽ 35 tuổi đấy.” Du Dĩnh nói.

“Tớ sẽ bán căn hộ đó đi.”

“Cậu không cần nó nữa à?” Cô ấy ngạc nhiên.

“Không cần một người đàn ông nữa thì hà tất phải cần tiền của người đó.” Tôi nói.

“Nhiều người phụ nữ khi không cần người đàn ông nữa đều cầm tiền của anh ta đi.”

“Tớ không hận anh ấy.”

Sau khi tan ca, Du Dĩnh đi cùng tôi đến công ty bất động sản.

“Tại sao không đi thêm vài công ty nữa chứ? Như thế có thể sẽ nhiều người đến xem căn hộ đó hơn, nhanh bán được hơn.” Du Dĩnh nói.

Tôi không muốn bán căn hộ đó nhanh đến thế.

Buổi tối, rốt cuộc tôi nhận được điện thoại của Văn Lâm.

“Anh cứ tưởng em không ở nhà.” Văn Lâm nói.

Đã ba hôm rồi tôi không được nghe thấy giọng của anh.

“Nếu nghĩ em không ở nhà, sao anh còn gọi điện thoại đến làm gì?”

“Anh sợ em nhận điện thoại.”

Tôi cũng từng muốn gọi điện thoại cho anh, muốn gọi khi biết rõ anh không có nhà. Chúng tôi đều sợ phải nói chuyện với đối phương, nhưng khi điện thoại của bên kia đã thông máy, lại cảm thấy đó là một sự an ủi lớn.

“Mấy hôm nay em thế nào?” Anh hỏi tôi.

“Em chuẩn bị bán căn hộ rồi.”

“Sao em nhất định phải làm thế chứ?”

“Em muốn trả lại tiền cho anh.”

“Anh nợ em quá nhiều.”

“Nhưng anh không nợ em tiền.”

“Ý anh không phải thế...”

“Em thật ích kỷ, phải không?”