Chương 2

Vieze là một kẻ lười nhác, thụ động, nói như rồng leo làm như mèo mửa nên không thể lãnh đạo được một vương quốc hay một gia tộc, vì thế, dòng máu của Lombardy đã bị phung phí, trở nên ích kỷ khiến gia tộc mất đi sự nghiêm trang lâu đời.

Người có mắt đều có thể thấy rõ sự tuột dốc của nó.

Lý do tôi biết rõ về họ như vậy rất đơn giản. Bởi vì tôi từng là một Lombardy.

Nói cho đúng thì tôi từng sống ở Hàn Quốc, trước khi qua đời trong một vụ tai nạn giao thông rồi đầu thai vào thế giới này, trong gia đình Lombardy.

Khi tôi mở mắt trong hình hài một đứa trẻ, căn phòng sang trọng tới loá mắt khiến cho tôi phải hét lên thay vì khóc.

Cuối cùng tôi cũng ngậm thìa vàng rồi!

Đã có một khoảng thời gian dài, tôi được thức dậy trong ngôi biệt thự sang trọng, chào người hầu vào buổi sáng và đi ngủ vào ban đêm trong lúc nhìn vào những hoa văn tinh xảo được chạm khắc trên trần nhà.

Nhưng đáng buồn thay, tôi chỉ là thứ nửa vời.

Ba tôi là con trai thứ ba của gia chủ nhà Lombardy, nhưng người mẹ đã qua đời khi sinh tôi, lại chỉ là một thường dân nên không được chính thức kết hôn với ba do quy định nghiêm ngặt của gia tộc.

Vì lẽ đó mà tôi bị coi là một đứa con ngoài giá thú, nhưng với sự cho phép của ông tôi, tôi may mắn được mang họ Lombardy.

Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi được công nhận là một phần của gia tộc.

Hầu hết thời gian tôi chỉ là một đứa trẻ mờ nhạt chẳng có gì ngoài cái họ Lombardy, chứ không phải một thành viên của gia tộc.

Nhưng ngay cả khi như vậy, tôi vẫn rất hạnh phúc, cho tới vài hôm trước sinh nhật thứ mười một của tôi.

Sau khi ba tôi qua đời vì bệnh nan y, tôi dần bị lãng quên trong chính gia tộc của mình. Tôi sẽ không còn là Lombardy nếu không có ba. Sau đó, tôi không bao giờ được mời đến bất kỳ sự kiện gia đình nào nữa và mất đi vị trí của mình.

Nhưng tôi không thể để bản thân mình bị đào thải như vậy, cho nên tôi đã bắt đầu làm việc khi vừa tròn mười lăm tuổi.

Tôi bắt đầu bằng việc quản lý thư viện trong dinh thự.

Khi ba tôi còn sống, hai chúng tôi đã dành phần lớn thời gian bên nhau ở đây, nó gần như là ngôi nhà thứ hai của tôi.

Khi người thủ thư đột ngột từ chức vì bệnh nặng, vị trí thủ thư bị để trống và rồi tôi đã giành được nó dù phải trải qua rất nhiều khó khăn.

Thật nực cười khi giao toàn bộ thư viện cho một đứa trẻ mới mười lăm tuổi. Nhưng cái họ Lombardy đã giúp đỡ cho tôi rất nhiều trong thời điểm đó.

Tôi rất thích việc đặt sách theo yêu cầu của mọi người và sắp xếp chúng, đó là một công việc đơn giản.

Tôi bắt đầu được công nhận sau khi mọi người thấy rằng thư viện gọn gàng và dễ sử dụng hơn trước đây, tất cả đều nhờ vào sự chăm chỉ và nỗ lực không ngừng của tôi.

Dần dần, tôi đã được tiếp xúc với công việc của gia tộc.