Chương 5

"….Cha?"

Tôi có thể thấy một người đàn ông tóc nâu khoảng gần ba mươi tuổi đang chăm chú đọc sách.

“… Cha, không… Ba?”

Đôi mắt màu xanh lục giống hệt màu mắt của tôi quay lại nhìn về phía tôi .

"Có chuyện gì sao, Tia?"

Khi nghe thấy giọng nói mà tôi đã hằng mong nhớ, người tôi run lên. Chuyện này là thật à?

Mùi sách và không khí của thư viện quen thuộc đến nỗi tôi nghĩ nó có thể là hồi ức cuối cùng trước khi tôi chết.

Tôi chớp mắt liên tục, cố tìm hiểu xem bây giờ là tình huống gì. Tại sao tôi lại ở trong thư viện của dinh thự Lombardy, mà không phải là nằm chờ cái chết vì bị xe ngựa tông phải của mình? Tại sao giá sách và bàn làm việc lại trở nên cao lớn như vậy?

"Tia?"

Lần cuối cùng ai đó gọi tôi một cách trìu mến như vậy là lúc nào nhỉ? Khi nhìn vào đôi mắt xanh quen thuộc đó, tôi nghĩ mình sắp khóc tới rồi.

Đây chẳng phải là cha tôi lúc ông còn trẻ hay sao? Hình bóng ông đã in đậm trong ký ức, khiến tôi không thể nào quên được.

"Tia, con ổn chứ?"

Tôi không biết chuyện quái gì đang xảy ra, trước tiên tôi cần phải ra khỏi nơi này.

"Ba ơi con về phòng được không ạ?”

Cha nghiêng đầu nhìn tôi, rồi nhắm mắt nhẹ nhõm gật đầu.

"Được chứ, con có muốn ba đi cùng con không? ”

“K-không! Con có thể đi một mình ạ!”

“Haha. Hôm nay con năng động hơn mọi ngày đấy. Vậy hãy đi cẩn thận nhé”.

"Vâng ạ, con sẽ trở lại ngay. Ba hãy ở đây chờ con một lát nhé! ”

Sau đó tôi chạy vụt đi.

Trước khi ra ngoài, tôi đã nhìn lướt qua khắp thư viện, nó vẫn như cũ, như trước khi tôi trở thành thủ thử và sắp xếp để nó dễ sử dụng hơn.

Thật kì lạ! Rất kì lạ!

Khi ra khỏi thư viện, một hành lang vừa quen thuộc vừa xa lạ hiện ra trước mắt tôi.

Phòng của tôi ở quá xa cho nên tôi đã bước vào một căn phòng đang mở hé cửa.

Căn phòng với một chiếc giường đơn và đồ đạc đơn giản, giống như không thuộc về ai cả. Tôi nghĩ đó là phòng của khách, nhưng bây giờ điều đó không quan trọng .

Không thể đếm được số phòng trống trong dinh thự này, nó rộng đến nỗi giống như một ngôi làng.

"Gương! Đúng rồi, gương! ”

May mắn là tôi đã tìm thấy một chiếc gương soi toàn thân đặt ở góc phòng.

Nó không quá xa, nhưng kỳ lạ là tôi phải đi nhiều bước để tới nó. Ngay khoảnh khắc tôi đứng trước gương, tôi đã hiểu lý do vì sao.

"Tại sao tôi lại nhỏ nhắn như thế này ?!"

Cơ thể của tôi nhỏ bé đến nỗi không bằng một phần ba chiếc gương soi, vốn được thiết kế cho vừa với chiều cao của một người trưởng thành.

Tôi nhìn xuống dưới, hai bàn tay nhỏ trông như chiếc lá phong, một cái bụng bé xíu và một đôi bàn chân nhỏ.

"Bây giờ mình bao nhiêu tuổi rồi?"

Tôi không thể hỏi ai khác được. Suy nghĩ một lúc, tôi vội vàng vén gấu váy mà mình lên.

"Vào sinh nhật thứ tám của mình, mình đã bị ngã và bị thương!"

Có một lần, tôi đã bị ngã vì vấp phải hòn đá khi đang chơi trong vườn, đầu gối tôi bị rách và nó đã để lại sẹo. Vết sẹo lớn đến nỗi khi tôi 25 tuổi, nó vẫn không hề mờ đi

"Không có, không có vết sẹo nào ở đây cả.”

Đầu gối vẫn mềm mịn, trơn bóng và không hề có dấu vết bị thương.