Chương 8

"Mình nhất định sẽ trở thành gia chủ."

Hoặc là tôi có thể để cha tôi thừa kế từ ông. Chứ không thể nào nhường vị trí đó cho bác cả Viese hay bác hai Laurel được.

“Vậy thì, bây giờ.…” Tôi ngả người xuống giường và sắp xếp lại suy nghĩ của mình một chút.

"Thiếu gia Gallahan đã được gia chủ gọi đi rồi, nên cậu ấy đã đến văn phòng, thưa tiểu thư." Khi tôi trở lại thư viện thì chỗ cha tôi đã ngồi đã được sắp xếp gọn gàng và đây là những gì người thủ thư nói với tôi.

Người thủ thư già với mái tóc đã bạc, Brochle.

Mãi cho đến khi Brochle từ chức vì một căn bệnh, tôi mới bắt đầu chính thức làm việc trong thư viện. Ông ấy vốn là một giáo sư nổi tiếng của học viện hoàng gia, nhưng sau đó đã làm việc cho Lombardy.

"Ông thủ thư ơi."

Nếu ở kiếp trước, sẽ có vẻ rất ngu ngốc khi nói chuyện kiểu đó với người đã từng là giáo sư, nhưng bây giờ tôi chỉ là một đứa trẻ.

"Làm ơn cho cháu mượn một cuốn sách ạ."

"Tiểu thư muốn loại sách nào?"

Khi tôi nói tên cuốn sách, Brochle trông như chết lặng.

"Có phải đây là thứ thiếu gia Gallahan đã yêu cầu không ạ?"

"Không đâu ạ. Tự cháu muốn xem nó."

Tôi hiểu tại sao Brochle lại có vẻ ngạc nhiên. Nhưng tôi tự tin chờ đợi, không hề né tránh ánh nhìn chằm chằm vào tôi của ông ấy. Đó là cuốn sách mà tôi muốn đọc nhất trước khi tôi bị xe ngựa đâm. Tuy nhiên, nó hiếm và đắt đỏ đến nỗi tôi không bao giờ có thể đọc được.

Một lúc sau, tôi rời thư viện với một cuốn sách khá nặng trên tay.

"Mình sẽ đến gần văn phòng và đọc sách trong khi chờ ba."

Mới nãy, tôi đã hỏi người hầu và phát hiện ra rằng hôm nay là ngày thứ ba trong tuần. Ông nội có một thói quen cũ, đó là sẽ có một cuộc họp ngắn với 3 người con trai và 1 người con gái của mình vào ngày thứ ba hàng tuần.

Nhưng thời gian mỗi lúc một khác, nên cha tôi và các anh chị của ông ấy sẽ phải ở trong dinh thự cả ngày và chờ của ông nội gọi. Tuy nhiên, không ai dám phàn nàn về chuyện đó cả, bởi vì trong dinh thự Lombard, quyền lực của ông nội là tuyệt đối.

Tôi đi bộ một mình tới tòa nhà chính và đứng ở hành lang phía trước văn phòng. Đó là nơi tôi đã thường xuyên đến khi tôi bắt đầu giúp đỡ ông nội việc.

Nhưng với tầm nhìn của một đứa trẻ, nó trông hơi khác.

Tôi muốn nhìn kỹ xung quanh bên trong tòa nhà chính nhưng rồi tôi quyết định ngồi nghỉ bên cửa sổ. Khoảng cách từ thư viện đến nơi này là quá xa so với tầm vóc thấp bé của tôi, hơn nữa, tôi có thể cảm thấy cơ thể nhỏ bé của rất yếu ớt và dễ mệt mỏi.

Và ngay sau đó, khi tôi đang nghĩ đến việc chợp mắt một chút thì...

"Này, đứa tạp chủng kia!"

Tôi nghe thấy giọng của một đứa trẻ hỗn láo vang lên.