Chương 15

Chương 15.

Lorraine Kim quay lại phía sau bàn làm việc và ngồi xuống.

Đôi chân thon dài vắt chéo lên bàn rồi nhìn Tần Xuyên thật sâu.

Sau đó, cậu xoay cái ghế ngồi dưới thân, thò tay lấy ra một khẩu súng cỡ nòng nhỏ màu bạc từ ngăn kéo bên phải rồi đặt lên bàn, tiếp đó châm một điếu xì gà ngậm trong miệng.

Cậu rít một hơi xì gà sau đó xoay người ngồi thẳng dậy, chậm rãi đẩy khẩu súng trước mắt về phía Tần Xuyên:

"Tần Xuyên, anh muốn chết đúng không?"

“Khẩu súng này có đạn và đã lên nòng.”

Nói xong, Lorraine Kim dựa vào ghế, ngậm điếu xì gà trong miệng, đồng tử màu xám bạc nhìn thẳng vào mắt Tần Xuyên.

Tần Xuyên khựng lại dường như không thể tin được Lorraine Kim thật sự sẽ cho mình quyết định.

"Bùm --"

Lorraine Kim mím môi, nhẹ nhàng mỉm cười rồi giơ ngón tay lên làm động tác nổ súng tự sát bắn vào thái dương.

"Chưa đầy một giây, anh sẽ vẫy tay chào tạm biệt mọi thứ mà anh chán ghét."

Lorraine Kim lại phất tay:

"Và quên đi những vuốt ve mơn trớn không mong muốn mà em dành cho anh."

Nói ra vài điều ở ngay trước mặt anh và mọi người.

Đúng là một tên khốn vô liêm sỉ không thể tưởng tượng nổi.

Tần Xuyên gần như không chút do dự quyết đoán cầm lấy khẩu súng trước mặt lên, tim đập mạnh thình thịch.

Anh không phải là người để ý đến hình thức, sinh ra, vinh dự, chết đi... tất cả những điều này, anh hy vọng sẽ hoàn thành một cách tình cờ mà không cần ai chứng kiến.

Tuy nhiên, tất cả đã bị hủy bởi cậu trai trẻ ở trước mặt này.

Tần Xuyên nhìn thẳng vào khuôn mặt nham hiểm đó, thoạt nhìn trông trẻ hơn anh.

Nhưng linh hồn trong cơ thể đó hoàn toàn không địch nổi hoặc là không chiến thắng được anh.

Trong cuộc sống đường phố ở trước đó, Tần Xuyên vẫn luôn là kẻ mạnh được người ngoài tôn trọng nhưng đây là lần đầu tiên, anh cảm thấy mình hoàn toàn bị đánh bại.

Điều duy nhất anh biết ơn là cậu sẵn sàng cho anh quyền lựa chọn sống và chết.

Thật ra tất cả những suy nghĩ chỉ phát sinh trong chớp mắt.

Còn tình huống thật sự là Tần Xuyên cầm khẩu súng đặt trước mặt lên, lạnh lùng nhìn Lorraine Kim chưa đến ba giây, anh liền bóp cò bắn vào đầu mình.

Đồng thời phản xạ có điều kiện.

Đồng tử đen tuyền nhắm mắt lại.

"Cạch. . . !"

Một âm thanh vang lên.

Tần Xuyên cảm thấy tim mình lúc đó thật sự ngừng đập, máu toàn thân đọng lại, cơ thể cường tráng chuẩn bị tốt cho việc chào đón cái chết.

"Tần Xuyên."

Biết rõ mọi chuyện thất bại, Tần Xuyên nghe thấy giọng lạnh lẽo của Lorraine Kim.

Giọng nói trẻ trung lại nhuốm vẻ âm trầm u ám không thể xóa nhòa.

Có mùi đa mưu túc trí ở trong đó.

Không hề có sự nhiệt huyết và sức sống ở tuổi trẻ nên có.

Vẻ mặt Tần Xuyên lạnh lùng đặt súng xuống, ném lên bàn trước mặt:

“Đùa bỡn tôi vui lắm phải không? Cậu Lorraine.”

Tần Xuyên cho rằng phản ứng của Lorraine Kim sẽ tiếp tục mặt dày trêu chọc anh.

Nhưng không ngờ, Lorraine Kim lạnh lùng chống tay xuống mặt bàn đứng lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh, khẽ chất vấn:

"Đáng ra phải là đùa bỡn em vui lắm đúng không, Tần Xuyên."

Tần Xuyên không hiểu được suy nghĩ của cậu trai này, giống như anh không hiểu tại sao mình lại rơi vào tình huống này.

Tần Xuyên không hiểu, hoàn toàn không hiểu.

"Cậu Lorraine, tôi không hiểu sao cậu lại đi đến kết luận này."

Tần Xuyên không biết nên đứng ở góc độ nào mà phỏng đoán suy nghĩ của cậu.

Lorraine Kim đi vòng qua bàn, đi tới trước mặt Tần Xuyên, trong đôi mắt cậu tràn đầy vẻ khó tin, như thể mình bị lừa.

"Không ngờ anh lại như vậy, Tần Xuyên, không ngờ em toàn tâm toàn ý với anh như vậy, mà anh dám nói tự sát liền tự sát."

"Phản ứng của một người đàn ông bình thường khi cầm súng lên sẽ gϊếŧ em mới đúng!"

Đàn ông bình thường sẽ không nói những lời như vậy.

Tần Xuyên thầm nghĩ, logic của tên khốn này thật buồn cười đến nghịch thiên.

Nghe giọng điệu cậu nhẫn nhịn tủi thân nói những lời phi logic.

Nhưng Tần Xuyên chỉ thản nhiên nhún vai không sao cả, giọng anh không hề nhượng bộ:

"Toàn tâm toàn ý? Tôi không cần, tôi không cần ai toàn tâm toàn ý, với lại, chính cậu đã nói: Như tôi mong muốn!"

"Bốp ----! !"

Cậu tát vào má Tần Xuyên.

"Hành vi tự sát cũng được coi là phản bội."

"Em, Lorraine Kim sẽ không bao giờ tha thứ cho hành vi phản bội của anh đối với em."

Nói xong, cậu vươn tay nhéo nhéo cằm Tần Xuyên, ép anh nhìn thẳng vào mắt cậu.

“Tần Xuyên, nếu anh còn dám phớt lời em nói như thế này nữa thì sau đó em sẽ cho anh đẹp mặt.”

"Nhớ kỹ điều này, anh là của em, dù có chết cũng phải được sự cho phép của em."

Nghe được những lời hống hách khiến người ta choáng váng, Tần Xuyên không sợ chết đẩy Lorraine Kim ra.

Ngay cả những người phụ nữ tương đối yếu đuối và ngoan ngoãn cũng sẽ phát điên khi nghe những lời này đúng không?

"Ưʍ.."

Thân hình Lorraine Kim gầy gò thon dài không thể chống cự được lực đẩy mạnh mẽ của Tần Xuyên, cậu lùi lại vài bước, đập lưng vào bàn.

Các vệ sĩ đứng sau lưng Tần Xuyên không biết phải làm sao, bởi vì trước đó Lorraine Kim đã nghiêm túc dặn dò bọn họ:

"Chừng nào tôi đích thân cho mấy người ra tay thì mấy người mới được ra tay, nếu ai vô tình làm tổn thương anh Tần Xuyên, nhất định tôi sẽ cho hắn chết không có chỗ chôn."

Thế là họ chỉ biết cầm súng đứng đó ngơ ngác nhìn nhau, không biết làm sao.

Bởi vì cậu Lorraine Kim rõ ràng bị Tần Xuyên cường tráng ức hϊếp nhưng cậu không ra lệnh cho bọn họ tấn công Tần Xuyên.

Hiện tại Tần Xuyên đã bước ra bước đầu tiên, ôm quyết tâm phải chết, rõ ràng không làm hoặc đã làm phải làm đến cùng, anh không chút do dự bước về phía trước, vươn tay kéo mái tóc trắng bạc của Lorraine Kim và giáng một cú đấm thật mạnh vào bụng cậu.

"A...!"

Lorraine Kim bị Tần Xuyên đánh mạnh bạo, khom người rêи ɾỉ vài tiếng, miệng chảy ra một vệt máu nhuộm đỏ môi.

Xét về sức chiến đấu và thể lực, Lorraine Kim hoàn toàn không phải đối thủ của Tần Xuyên.

Cậu luôn sống một cuộc sống được nuông chiều như một đứa trẻ quý tộc, có thân thể khỏe mạnh nhưng không cường tráng trong khi Tần Xuyên lại trở nên mạnh mẽ và hung dữ hơn trong những sóng gió và đấu tranh hàng ngày.

Tần Xuyên ép Lorraine Kim vào cây cột phía sau, lòng bàn tay tát mạnh vào khuôn mặt xinh đẹp của cậu.

"Bốp bốp bốp...! !"

Vài cái tát giáng xuống.

Những người đứng sau đều ngơ ngác nhìn cảnh tượng ông chủ trẻ tuổi, đẹp trai và kiêu ngạo không ai bì nổi của mình bị đánh đập dã man.

Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Thật ra, bọn họ đều biết rõ ràng, nếu không phải tự nguyện, Lorraine Kim sẽ không bao giờ để bất kỳ ai đến gần mình.

Chưa kể còn bị đánh đập dã man trước mặt mọi người.

Một lúc sau, Tần Xuyên thả lỏng tay ra, đứng sang một bên thở hổn hển.

Anh đánh đến mức đau tay luôn.

Lorraine Kim ôm bụng dựa vào tường, khuôn mặt xinh đẹp bị Tần Xuyên đánh sưng tấy lên.

Cậu ngước đôi mắt xám bạc lên nhìn Tần Xuyên:

"A Xuyên, có phải anh cảm thấy rất hả giận đúng không, đồng ý với điều kiện của em thì mỗi ngày em đều cho anh đánh một trận."

"Sống đến bây giờ em chưa từng bị ai đánh thế này, vết tích trên người em bây giờ đều là do anh gây ra."

Nghe lời nói mơ hồ như vậy, Tần Xuyên tức giận không biết nên nói thế nào, đành lạnh lùng nói:

"Đồng ý với cậu ư? Điều đó là không thể, tốt nhất cậu nên từ bỏ."

Lorraine Kim sửa sang lại tây trang rồi lấy khăn giấy từ trong túi áo ra, lau vết máu trên miệng rồi phun máu ra sau đó ném xuống đất.

Cậu cầm khẩu súng từ tay vệ sĩ bên cạnh, khuôn mặt lạnh lùng hỏi Tần Xuyên:

"Tần Xuyên, em hỏi lại lần nữa."

"Hậu quả không nghe lời em thì anh phải tự gánh vác lấy."

Tần Xuyên nhún vai, thản nhiên nói:

"Nào đến đây đi, cậu Lorraine, dùng mọi thủ đoạn đi, nếu có có bản lĩnh thì hãy gϊếŧ tôi ngay đi!"

Tần Xuyên đột nhiên cảm thấy mình không có gì phải sợ hãi.

Cậu không nói gì, chỉ nhẹ nhàng liếc Tần Xuyên rồi ngồi trở lại ghế, nghiêng mặt nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ.

Im lặng một lúc, Lorraine Kim thờ ơ nói:

"Tần Xuyên, anh coi thường em quá rồi đấy."

"Chưa bao giờ em là kẻ hiền lành, em chỉ không nỡ đối xử với anh như vậy, chẳng lẽ anh không cảm thấy gì sao?"

Một cơn gió từ ngoài cửa sổ chậm rãi thổi tới, sợi tóc bạch kim của Lorraine Kim nhẹ nhàng đung đưa nhẹ nhàng theo gió trước vầng trán trắng nõn, khuôn mặt nghiêng trông cực kỳ tà ác.

Tần Xuyên bình tĩnh nhìn khuôn mặt nghiêng của cậu, anh không bị mê hoặc trước vẻ đẹp của Lorraine Kim mà phát hiện ra bầu không khí u ám đến đáng sợ.

Giác quan thứ sáu nói cho Tần Xuyên biết, chuyện xấu hổ và bi thảm nhất sẽ xảy đến với anh, có thể là trong một giây tiếp theo.

Điều đáng sợ ở một người đàn ông không phải là tiếng gầm gừ hay giận dữ mà là sự im lặng điềm tĩnh.

"Hãy để tôi đi!"

Tần Xuyên đè nén cơn hoảng sợ, xoay người đi đến cửa văn phòng.

"Bùm --! !"

Một tiếng súng lớn ầm vang và căn phòng gần như rung chuyển.

Một viên đạn suýt sượt qua má Tần Xuyên.

Anh ngơ ngác đứng ở nơi đó.

Quay mặt nhìn những mảnh vôi trắng trên tường phía sau rơi xuống đất.

Những người khác đứng trong phòng hờ hững nhìn Tần Xuyên, mấy gã cường tráng vây quanh anh.

"Mẹ kiếp! Chết tiệt! Thả tôi ra!!"

Tuy Tần Xuyên ra sức giãy giụa nhưng vẫn bị một đám quản giáo bế lên và ném vào phòng tối.

"Ngoan ngoãn ngốc ở bên trong đi."

Sau khi mấy quản giáo ném Tần Xuyên vào trong, bọn họ không rời đi mà cầm súng đứng trước cửa, như đang chờ đợi ai đó.

Nương theo ánh sáng mỏng manh rọi vào từ bên ngoài, Tần Xuyên nheo mắt, lờ mờ nhìn thấy trong phòng chỉ có một cái giường, đối diện giường là một cánh cửa nhỏ, cánh cửa nhỏ mở ra, bên trong là toilet, chẳng có gì ngoài bồn cầu tự hoại.

Chẳng mấy chốc có tiếng bước chân.

Bước chân chậm rãi, ai mà có phong cách đi bộ chậm rãi, đầy quý phái này nếu không phải Lorraine?

"Cậu Kim!"

Các quản giáo cúi đầu trước Lorraine Kim để thể hiện sự tôn trọng.

Lorraine Kim gật đầu, không nói gì sau đó đứng ở trước cửa nhìn Tần Xuyên bị ném vào trong.

Ở phía ngược sáng, Tần Xuyên không thể nhìn thấy biểu cảm của cậu, lúc này anh chỉ thấy khóe miệng cậu đỏ sẫm và vết bầm xanh do chính mình để lại.

"Mày có biết mình đang vi phạm pháp luật không? Mày đang ngược đãi tù nhân phi pháp!!"

Tần Xuyên tức giận xông tới.

Lorraine Kim gật đầu, cậu đứng trong bóng tối, quay lưng về phía ánh sáng, khuôn mặt thản nhiên chỉ đưa tay nhẹ nhàng chạm vào gò má Tần Xuyên:

"Đây không phải là ngược đãi."

"Tất cả vẫn còn chưa bắt đầu."

Cậu chợt mỉm cười nhẹ nhàng rồi rút ngón tay lại.

Tần Xuyên nuốt khan, chớp chớp mắt, lui về phía sau hai bước.

“Cho anh một đêm để suy nghĩ đấy.”

"Rầm --! !" một tiếng vang lên, Tần Xuyên còn chưa kịp nói gì hay kiên quyết từ chối lời đề nghị của Lorraine Kim thì cửa sắt đã đóng chặt lại.

Tần Xuyên đành phải mò mẫm trong bóng tối, ngồi lên chiếc giường duy nhất.

Không nhìn thấy được gì cũng không có gì xung quanh.

Dường như là một căn phòng cách âm tốt, xung quanh im lặng, không nghe thấy động tĩnh gì ở bên ngoài.

Tần Xuyên biết bây giờ vẫn là ban ngày, điều đó có nghĩa là mãi đến sáng hôm sau anh mới thấy có người đến.

Điều đáng sợ là khi thời điểm đó đến, người mà anh nhìn thấy sẽ chính là Lorraine Kim.

Tần Xuyên chán nản nằm ở trên giường, phát hiện không có chăn bông.

Thời tiết vẫn rất lạnh, anh chỉ mặc đồng phục tù do nhà tù cấp, Tần Xuyên cảm thấy ban đêm có thể sẽ rất lạnh, khó ngủ.

Và cho dù gặp anh gặp phải khó khăn gì cũng sẽ không bao giờ cúi đầu trước Lorraine Kim.

Đây là tự trọng.

Thần thánh không thể xâm phạm tự trọng của đàn ông.