Chương 14: Cửa

Ôn Ngu không biết mình đã bất tỉnh như thế nào, và cũng không biết Chu Nguyên đã tắt đèn lúc nào. Trong ký ức của anh, anh luôn giữ thói quen là không tắt đèn khi đi ngủ vì anh thường không thể ngủ nếu tắt đèn.

Nhưng đêm nay, anh không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào của Chu Nguyên đứng dậy. Buổi sáng, ý thức của anh uể oải, chính Chu Nguyên đã gọi anh dậy.

Khi tỉnh dậy vào buổi sáng, ý thức của anh còn mơ màng và lúc ấy Chu Nguyên đã đứng bên giường, khuôn mặt đeo kính cận của cậu ấy mờ ảo và phóng to trong tầm nhìn của anh, giọng nói của cậu ấy dường như đến từ xa: "Ôn Ngu, tôi không biết mấy giờ cậu đi, cậu không báo cho tôi trước khi đi ngủ đêm qua."

Khi nghe "đi làm" hai từ, ý thức của Ôn Ngu tỉnh táo đột ngột. Anh cố gắng rời giường, nhưng sau khi dùng sức một cảm giác đau đơn rõ rang truyền đến . Sau một đêm nghỉ ngơi, lưng của anh không được thư giãn mà cảm giác đau đớn trở nên nghiêm trọng hơn.

Ôn Ngu đau đớn biến đổi sắc mặt, anh ngồi trên dường một lúc mới nhớ ra hôm qua mình đã kiếm được việc làm.

Chu Nguyên cần phải đi làm và sau khi gọi Ôn Ngu dậy, cậu ta nhanh chóng chuẩn bị hộp cơm và rời khỏi nhà. Căn phòng nhanh chóng trở nên yên tĩnh sau khi cậu ta ra khỏi phòng.

Ôn Ngu nhìn vào điện thoại di động và kiểm tra thời gian. Lúc này, còn hơn nửa tiếng mới đến giờ làm việc, nhưng anh vẫn ngồi trên giường và không thể đứng dậy. Thời gian trôi đi khiến anh cảm thấy lo lắng, cảm giác mệt mỏi và đau đớn từ cơ thể và tay chân, cũng như cuộc sống trước mặt, đồng thời đè nặng anh.

Anh ép bản thân không nghĩ về ý nghĩa của cuộc sống, anh nghiến răng và đứng dậy để chuẩn bị đánh răng và rửa mặt. Chu Nguyên đã để lại một bát cháo cho anh, nhưng thời gian đã quá trễ để anh ăn sáng. Vậy nên, anh phải ra khỏi nhà mà không có gì trong dạ dày.

Ngay cả khi anh chưa từng làm việc trước đây, anh cũng biết rằng không nên đến muộn, đặc biệt là trong ngày làm việc thứ hai. Anh nhanh chóng đến nhà hàng Tây, nhưng anh vẫn đến muộn so với thời gian chấm công mười phút.

Nhân viên trong nhà hàng vừa tổ chức cuộc họp sáng và khi thấy Ôn Ngu đi vào và thở hổn hển, một người đồng nghiệp đứng ở bếp nhìn thấy và nhẹ nhàng trêu chọc: "Thiếu gia đang đến để trải nghiệm cuộc sống, và còn đến muộn vào ngày làm việc thứ hai."

Với vẻ mặt lạnh lùng, Ôn Ngu nhìn anh ta và không nói gì, rồi sau đó anh đi lấy tạp dề để mặc. Người quản lý ca đang làm việc vào thời điểm đó đến và la mắng anh một trận, và trừ đi tiền lương của anh tối qua.

Ôn Ngu duy trì sự im lặng suốt cả thời gian, nhưng tay anh bên hông lại nắm chặt lại. Sau hang giờ làm việc mệt mỏi tối qua đã bị vì sáng nay đến muộn, và trong lòng anh thấy thật sai lầm khi không tức giận và phàn nàn.

Tuy nhiên, Ôn Ngu không có chỗ nào lý luận và tranh cãi và cũng không có nơi nào để trút bỏ nước mắt hoặc giải tỏa cảm xúc, bởi vì anh đã đi làm muộn thực sự. Lần đầu tiên anh thực sự nhận ra người đang kiếm sống, có thể sống như này mà không cần lòng tự trọng.

Bất kể là cuộc sống hay những người anh gặp gỡ, họ đều cởi bỏ mặt nạ và khắt khe, không khoan nhượng. Nếu so sánh với một vài tháng trước, ai có thể dám chửi anh như vậy hoặc kiêu căng giao việc anh.

Ôn Ngu vô cảm khi nghe lời nói của quản lý.

Khi quản lý ra khỏi, chỉ còn anh và đồng nghiệp ở bếp. Người thường xuyên hướng dẫn anh trong việc trước đây đã nghỉ, đồng nghiệp với vị trí làm việc dài hạn, liền tự hào và bắt đầu ra lệnh anh.

Ban đầu, Ôn Ngu tức vì không ăn sáng và bị chửi, và bây giờ bị trừ lương, trái tim anh bị lửa thiêu đốt không chỗ nào trút giận. Thậm chí anh chẳng nhìn vào đồng nghiệp mà ngay lập tức bước qua anh ta để kiểm tra lịch làm việc của mình treo trên tường.

Đồng nghiệp đó đột nhiên lấy chân giẫm mũi giày của Ôn Ngu, nói với giọng khinh thường: "Bảo cậu đi rửa rau, cậu không có tai à?"

Ôn Ngu nhíu mày rút mũi giày ta, và khi thoáng qua thấy mũi giày vết in đen phía trên, ánh mắt tràn đầy tức giận.

"Cậu nhìn tôi làm gì?" Đồng nghiệp cười, "Tôi thấy nó là thương hiệu đắt tiền, quần áo cũng là hang hiệu. Thiếu gia mặc hang hiệu nổi tiếng cũng sẽ đến nhà hang rửa chén."

Chống lại ánh mắt vô nghĩa của người đàn ông, Ôn Ngu ngẩn đầu chế nhạo anh ta rồi bắn trả : “Rửa chén thì sao? Ngoài rửa chén tôi còn biết rửa miệng, anh có muốn thử không, tôi thấy miệng anh hơi bẩn?”

“Ai nói miệng ta bẩn ?” Sắc mặt người đàn ông trở nên ảm đạm, nghiêng người đến trước kéo anh xuống “Đừng nghĩ mặc hang nhái mà thực sự nghĩ mình là thiếu gia.”

Anh ta túm lấy Ôn Ngu, tay kia lấy bột mì bên cạnh đổ xuống người anh : “Ngày mai đừng mặc hàng nhái đến nơi làm việc.”

Bột tràn ra từ đỉnh đầu, nhanh chóng làm bẩn quần áo và quần của anh. Cơ thể run rẩy vì tức giận, Ôn Ngu lau bột mì trên mặt và mở mắt ra, nhìn vào đôi mắt của người đàn ông như tảng băng và dao găm.

Tuy nhiên, người đàn ông không chút sợ hãi cười mỉa mai và lập tức gọi quản lý vào để tố cáo rằng Ôn Ngu đã làm đổ bột mỳ. Quản lý chỉ nhìn Ôn Ngu một cái, không biểu lộ cảm xúc và nói: "Tiền bột mỳ bị trừ từ lương của cậu, cậu hãy làm vệ sinh bếp hôm nay, nếu làm không tốt, thì đừng có nghĩ đến việc tan làm."

"Tôi phải làm?" Ôn Ngu không thể tin vào đôi mắt của mình. "Không phải lỗi của anh ta sao?"

Quản lý bước đi quay lưng với nhà bếp mà không để ý anh.

Thấy Ôn Ngu đứng đó mà không hành động, người đàn ông duỗi chân đá anh. "Đất phải dọn dẹp ngay."

"Được, tôi dọn." Ôn Ngu nghiến răng nghiến lời nói.

Anh lạnh lùng lấy lấy chổi và đứng gần người đàn ông không nghi ngờ. Sau đó, anh giơ lên tát vào khuôn mặt của người đàn ông, đánh anh ta rơi khỏi ghế.

Ôn Ngu vẫn không dừng lại động tác, nhắm vào đầu và khuôn mặt của người đàn ông để đánh. Bột mỳ trên sàn cuộn lên vào mắt người đàn ông và anh ta nhanh chóng nhắm mắt lại và nói đe dọa: "C còn muốn nhận lương không vậy? Chủ quán là họ hàng của tôi!"

"Lương?" Ôn Ngu cười lạnh rồi ném cây chổi xuống, giơ chân đá vào vai anh ta. "Lương có mấy đồng đâu, anh thích thì lấy đi."

Anh nhíu mày lạnh lùng và cởi tạt dề ra, sau đó quay lại đẩy cửa chạy ra ngoài.

Trước khi người khác kịp đến, Ôn Ngu đã chạy ra khỏi cửa sau và đứng trên đường lớn. Sợ bị những người trong nhà hàng đuổi theo gây phiền toái, anh chạy dọc theo con đường một lúc dài, sau đó dừng lại ở đèn đỏ băng qua đường.

Anh đứng đó thở hổn hển, ánh nắng mặt trời và nhịp đập mạnh mẽ làm cho anh cảm thấy nóng. Mồ hôi chảy từ trán xuống và làm cho bột mỳ đã ướt đẫm. Trên khuôn mặt anh nổi lên các vết màu trắng dài.

Một khuôn măt nhanh chóng trở nên không thể nhận ra và những người đi bộ xung quanh nhìn chằm chằm vào anh.

Chưa bao giờ anh cảm thấy nhục nhã đến như vậy ở nơi công cộng. Và trước những ánh mắt của người xung quanh, cảm xúc của sự xấu hổ tràn đầy, anh cúi đầu và đi theo hướng ngược lại.

Ôn Ngu đã rửa mặt sạch sẽ trong trung tâm mua sắm và ra khỏi nhà vệ sinh. Anh tìm một chiếc ghế dài trống và ngồi xuống. Sáng nay không kịp ăn bữa sáng và sau cú sốc vừa rồi, anh cảm thấy bụng trống rỗng nhiều hơn.

Anh vừa mới kiếm được công việc và đã mất nó, và công việc mệt mỏi mà anh làm cả đêm hôm qua không chỉ làm cho anh đau lưng mà còn không kiếm được một xu. Nếu có thể, anh sẽ không muốn phải kiếm việc làm nữa, không muốn phải làm những công việc đáng chán và mệt mỏi, nhưng số nợ khổng lồ đã đẩy anh vào đường cùng.

Anh đã từng trải qua nhiều lần thất bại, và dần dần, anh nhận ra rõ ràng và tuyệt vọng rằng khi mọi người không có tiền, cuộc sống sẽ trở nên khó khăn như vậy. Những ngày tháng thoải mái trước đây đã trở thành một mục tiêu xa xỉ, và lâu dần chúng trở thành những giấc mơ xa xôi trong ký ức của anh.

Dường như từ đầu, anh đã phải chiến đấu ở đáy xã hội như một con kiến, bị núi nợ đè nặng không thể đứng dậy. Phán quết liên quan đến chú chưa được đưa ra và đang trong quá trình đàm phán với luật sư. Tiền trong tài khoản là chú gửi cho anh, nên anh chỉ có thể tránh trách nhiệm pháp lý mà không thể thoát khỏi việc trả nợ cho công ty.

Từ khi tài khoản bị đóng băng, anh đã không liên hệ với luật sư trong một thời gian dài. Ôn Ngu đứng đó mải mê nhìn xuống sàn gạch nhãn nhụi của trung tâm mua sắm, và tiếng thông báo từ trong túi áo kéo anh trở về hiện thực.

Anh bắt điện thoại và kiểm tra thông báo mới, phát hiện rằng đó là tin nhắn của Chu Nguyên, hỏi anh có thoải mái đi làm không. Ôn Ngu lãng tránh anh xóa tin nhắn của cậu đi, đồng thời che giấu cảm xúc yếu đuối.

Khi thấy tin nhắn của Chu Nguyên biến mất khỏi màn hình, một tin nhắn mới không đọc dưới danh sách, rồi lại xuất hiện ở đầu danh sách. Anh nhìn qua dãy số lạ đó và đã có cảm giác mờ mịt biết người gửi tin nhắn là ai.

Ban đầu, anh nên dứt khoát xóa tin nhắn đó, nhưng khi anh đặt ngón tay lên để trượt màn hình, anh bất ngờ dừng lại và sau đó chọn mở nó lên.

Phương Việt đã gửi chi tiết lịch trình của Giang Diệu vào tối nay.

Ngạc nhiên hơn là, nơi mà Giang Diệu sẽ đến tối nay lại là một câu lạc bộ mà anh đã từng đến hai năm trước. Nội dung tin nhắn mà Phương Việt gửi vào đêm qua đã hiện lên rõ rang và khác thường trong đầu anh.

Tuy nhiên, lần này Ôn Ngu không còn mạnh mẽ như đêm qua. Sau hai ngày gian khổ và dằn vặt, anh đã trải qua nhiều nỗi đau hơn bao giờ hết. Nếu chỉ cần cúi đầu nhận sai lầm của mình để không phải làm việc cực nhọc và chịu đựng sự áp bức, anh không muốn trở lại làm công việc vất vả nữa.

Anh không muốn quét dọn chén bát trong nơi tối tăm và ẩm ướt, và không muốn nữa phải ngủ trên chiếc giường cứng của căn phòng thuê nhỏ. Tuy nhiên, trong hơn hai mươi năm trước đây, ngoại trừ sự sung túc và thoải mái, anh chẳng biết làm gì cả. Nếu có người sẵn sàng giúp đỡ anh, nếu Giang Diệu có thể cho anh một khoản vay -

Một khi ý định đã nảy mầm, không thể dừng lại và chôn sâu vào đất. Anh nhìn vào màn hình điện thoại và thông báo về thời gian và địa chỉ đã làm tim anh trở nên loạn nhạy.

Vào buổi trưa, Ôn Ngu quay trở lại căn phòng thuê một lần nữa và thưởng thức bát cháo nguội mà Chu Nguyên để lại. Anh đã dành cả buổi chiều để lục lọi cả phòng, và cuối cùng, anh đã tìm thấy chiếc đồng hồ anh chưa trả lại hai năm trước.

Ngày anh rời nhà, trong chiếc hành lý, ngoài quần áo và đồ dùng cá nhân, chỉ còn lại chiếc đồng hồ đắt đỏ này của Giang Diệu, không còn sản phẩm xa xỉ nào nữa.

Vào gần hoàng hôn, Ôn Ngu đeo chiếc đồng hồ và rời khỏi nhà.

Câu lạc bộ hoạt động theo hình thức thành viên nên anh không còn là thiếu gia giàu có không ai dễ dàng cho anh vào trong. Vì vậy, anh mang theo chiếc đồng hồ, có ý định gặp Giang Diệu để trả chiếc đồng hồ này.

Anh đã đến cửa câu lạc bộ sau khi mặt trời đã lặn và mọi thứ không diễn ra nhiều như anh nghĩ. Nhân viên bảo vệ lấy đồng hồ đi tìm người chuyển tin nhắn, anh bị chặn ở ngoài để chờ tin tức.

"Dây là Ôn Ngu phải không?" Trong bóng tối dần dần, và anh không nhìn rõ, Trần Tinh Chúc lại tiến lại gần anh, "Là Ôn thiếu gia đúng không?"

Ôn Ngu cứng đờ.

"Đúng là Ôn thiếu gia đã lâu không găp." Trần Tinh Chúc thể hiện sự bất ngờ và vui vẻ, "Ồ, tôi suýt nữa quên rằng," anh ta nói nửa sau câu một cách tàn nhẫn, "Cậu không còn là thiếu gia nữa."

"Nhưng người bình thường lại đến đây làm gì?" Trần Tinh Chúc chuyển sang nghi ngờ rõ ràng, "Liệu cậu có đến để tìm Giang Diệu không?"

Khi từ cái miệng anh ta nói ra cái tên của Giang Diệu, những người trong và ngoài câu lạc bộ lập tức ngưng lại và quay sang anh. Mặc dù không thể thấy được gương mặt của họ trong bóng tối, nhưng Ôn Ngu cảm nhận được ánh mắt tò mò và nóng rát đổ xuống lên từng tấc da của mình.

Dây thần kinh của anh căng thẳng hơn, giống như mất khả năng nói, cảm giác xấu hổ trước mặt nhiều người. Anh thậm chí nghĩ rằng mình nên nhanh chóng rời khỏi đây, nhưng đôi chân anh cảm giác như bị gắn chặt vào đất, không đủ sức để nhấc chân lên.

Trần Tinh Chúc và anh đã đối đầu từ lâu, và anh ta nắm bắt cơ hội sẽ không bao giờ buông bỏ. "Cậu nghĩ rằng Giang Diệu vẫn thích cậu phải không?" Anh ta vương tay nâng gương mặt xinh đẹp và xấu hổ của Ôn Ngu, muốn bộc lộ trong màn đêm. "Lúc đó mọi người đều biết cậu nói gì."

Khi đang sắp chạm vào mặt của Ôn Ngu, một người nào đó từ cửa câu lạc bộ bước ra và nói, "Xin lỗi vì đã làm phiền mọi người đang trò chuyện," anh ta nhìn Ôn Ngu và tiếp tục, "Anh Giang muốn mời anh vào trong."