Chương 5: Chiếc Kính

Sau khi Giang Diệu gọi điện thoại trở về, Thẩm Nhất Minh chuẩn bị để quay lại phòng của mình. Ở đây, mọi người ở trong các biệt thự riêng lẻ, Giang Diệu không ở chung với an hem nhà họ Thẩm.

Họ đã sắp xếp thời gian nói chuyện về công việc vào sáng sớm hôm sau, vì vậy Thẩm Nhất Minh đã rời khỏi quán rồi. Ôn Ngu vẫn ngồi ở quầy bar, dường như không có ý định ra về. Giang Diệu tiến lại gần và hỏi: "Còn chưa rời đi sao?"

Ôn Ngu vẫn đang suy nghĩ về những gì Thẩm Nhất Minh đã nói.

Sau khi cái tức ban đầu lắng xuống trong chốc lát, anh nhớ lại rằng vào buổi chiều, Phương Việt nhắc tới Thẩm Nhất Minh đến nói chuyện hợp tác . Vì vậy, có lẽ Thẩm Nhất Minh không biết liệu Giang Diệu có độ bị cận thị hay không, chỉ là anh ta chưa bao giờ thấy Giang Diệu đeo kính thôi.

Anh không vội vàng đòi tài khoản của Giang Diệu, mà thay vào đó anh lắc đầu một cách mất tập trung.

Giang Diệu cũng không đề nghị rời đi, anh ta nắm chặt chiếc điện thoại di động và đưa nó lên, "Chơi game với tôi?"

"Chơi game?" Ôn Ngu không biết anh ta đang suy tính gì, hai mắt lẳng lặng trợn tròn, "Ở đây sao?"

Nghe ra được ý của anh, Giang Diệu nghe theo lời anh hỏi, "Muốn đi đâu chơi?"

Ôn Ngu nhìn anh ta với vẻ mặt đầy bí ẩn, như đang nhìn vào một con cá mắc vào lưỡi câu, "Đi đâu cũng được?"

Giang Diệu ngưng lại hai giây, giọng điệu của anh ta khúc khích, "Đi hồ nước nóng cũng được."

Ôn Ngu trả lời với vẻ mặt tối sầm, "Không đi."

Sự hồ hởi trên khuôn mặt của Giang Diệu tăng lên, anh ta kiên nhẫn đợi sự phản ứng tiếp theo của anh.

Ôn Ngu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của anh và hỏi, "Cậu sống một mình ở đây à?"

Chàng trai lười biếng gật đầu với anh.

"Sẽ không có người yêu đến vào ban đêm, phải không?" Để an toàn, Ôn Ngu đã xác nhận trước với anh ta.

"Người yêu? " Giọng của Giang Diệu vẫn bình thản khi anh ta đáp lại, "Tôi lấy người yêu ở đâu ra."

Chỉ đến lúc anh ta đang cố gắng che đây, Ôn Ngu mới không vạch trần anh ta “Sẽ không ai đột nhiên nhắn tin cho anh, rủ anh đi suối nước nóng đúng không?”

“Không ai cả, lời mời đến suối nước nóng vừa rồi của tôi đã bị từ chối.” Giang Diệu khẽ nhíu mày.

Không để ý đến những gì anh ta nói, Ôn Ngu tiếp tục tính toán trong đầu mình và anh ta ngắt lời của anh ta với tốc độ nhanh chóng, "Vậy thì chúng ta đánh tại phòng anh đi."

Giang Diệu nghe xon cất đi nụ cười trên mặt, mắt anh ta có vẻ có một chút ý đồ và hỏi, "Phòng tôi sao?"

Ôn Ngu gật đầu lơ ngơ, lo sợ rằng anh ta có thể từ chối, và anh nâng mông lên từ quầy bar để thúc giục anh ta, "Nhanh lên."

"Vội cái gì?" Giang Diệu đứng dậy hỏi, "Đi bây giờ?"

"Tôi muốn đi ngủ sớm." Khi thấy anh ta không bước chân, Ôn Ngu nóng lòng vươn tay kéo anh ta.

Giang Diệu nắm chặt bàn tay mà anh đưa ra, sau đó anh ta đứng dậy và hỏi, "Cậu chưa đủ tuổi thành niên sao?"

Ôn Ngu có vẻ hơi do dự trên khuôn mặt mình, anh không thể quyết định liệu nên xử lý tay của Giang Diệu trước hay là cười nhạo lời nói của anh ta.

Nhưng may mắn là sau khi cả hai người bước ra ngoài cửa, Giang Diệu thả tay của anh, cho phép Ôn Ngu giãy nảy lên và nói nhanh, "Tôi không phải là người chưa thành niên."

"Thật không?" Giang Diệu đang đi phía trước đột nhiên dừng lại, anh ta quay lại từ ánh sáng ven đường và nhìn thẳng vào mắt anh, bày tỏ ý đồ sâu xa trong ánh mắt của mình, "Vậy Ôn Thiếu Gia, cậu có ý định ở phòng của tôi đến mấy giờ vào đêm nay?"

Không khí yên lặng trong vòng ba giây, sau đó Ôn Ngu mới tựa như bị một người bật công tắc, đỏ mặt và tức giận cao giọng, "Ai bảo tôi muốn vào phòng anh?"

"Không phải là cậu sao?" Góc miệng của Giang Diệu cong lên, "Cậu nói muốn vào phòng tôi chơi game."

"Tôi nói là phòng khách," Ôn Ngu từ chối công nhận sự nhầm lẫn của mình.

"Phòng khách à?" Người kia lặp lại một cách trầm ổn, sau đó nhẹ nhàng thở dài.

Ôn Ngu nâng cao cằm của mình nhìn anh ta, thấy anh ta đang suy nghĩ về điều gì đó, nheo mắt lại và nghi ngờ trả lời, "Anh đang nghĩ gì thế?"

"Không có gì đâu. Chỉ là tôi nhận thấy," Giang Diệu giải thích một cách bình tĩnh, "đôi khi căn nhà quá lớn cũng không phải điều tốt."

"..."

Ôn Ngu tức giận và nhanh chóng bước chân đi nhanh hơn.

Anh đi vào khuôn viên mà Giang Diệu ở và sau đó tiến thẳng vào phòng khách, thản nhiên ngồi trên ghế sofa, gọi Giang Diệu “Tôi muốn uống nước”

“Nhà bếp có bình đựng nước và cốc, tự mình rót đi.”Giang Diệu xoay người đi vào phòng

Ôn Ngu chính đáng từ chối “Tôi là khách.”

“Khách muốn uống nước gì?” Giang Diệu mỉn cười hỏi, dừng bước,

“Nước mát” Ôn Ngu thản nhiên trả lời, nóng lòng muốn đuổi người đó đi. Giang Diệu vào phòng bếp lấy nước cho anh, khoảnh khắc tiếp theo thấy bóng dáng đối phương biến mất, Ôn Ngu lập tức bật dậy từ ghế sofa và bắt đầu đi vòng quanh phòng khách.

Nhưng không may thay, Giang Diệu trở lại khá nhanh, anh ta đến với cốc nước trong tay và đứng phía sau Ôn Ngu hỏi: "Cậu đang tìm cái gì?"

Ôn Ngu ho nhẹ và đáp: "Không có gì, tôi đang chờ anh lấy nước."

Giang Diệu đưa chén nước trong tay cho anh

Anh ấy nhận lấy uống từng ngụm nhỏ và thấy Giang Diệu đang bước vào phòng, nhưng không đóng cửa lại, dường như anh ta đang vào lấy cái gì đó. Ôn Ngu nhanh chóng đặt ly xuống và bước chân theo anh ta.

Vì Giang Diệu không đóng cửa lại, anh cũng không nói gì và đi thẳng vào. Tuy nhiên, rồi Giang Diệu quay lại với cơ thể trần ở thân trên ngón tay đang cầm quần áo để mặc, đứng ở bên cạnh giường nhìn chằm chằm vào anh.

Khi nhìn thấy ánh mắt của đối phương, Ôn Ngu cảm thấy mình trở nên lúng túng một chút, và cất giọng nói ổn định, "Tại sao anh không đóng cửa khi thay quần áo?"

"Tôi không biết cậu sẽ vào trong," Giang Diệu có chút buồn cười trả lời

Ôn Du lướt qua khóe môi, tiếp tục đứng quay mặt vào tường.

Giọng nói Giang Diệu truyền đến từ phía sao : “Ôn thiếu gia, cậu quay mặt vào tường sao?”

Ôn Ngu mở miệng phản bác: “Anh còn không mau thay quần áo.”

“Cậu không thấy đàn ông thay quần áo bao giờ à?”Giang Diệu hỏi.

Ôn Ngu dững dờ trong lời nói, đột nhiên cảm thấy có lý, vừa rồi liền thay đổi hoảng sợ và tránh né, ngẩn đầu ưỡng ngực quay về phía anh ta, không hề nao núng thả ánh mắt xuống nhìn: “Tôi từng thấy rất nhiều.”

Thân trên của Giang Diệu vẫn chưa mặc quần áo, thắt lưng ban đầu được buộc quanh eo không biết bao giờ thì cở ra. Chiếc quần treo lỏng lẻo trên đường nhân ngư của anh, cơ eo nối liền với nó tất đẹp bó sát. Ôn Du không hiểu sao cảm thấy trên mặt có chút xấu hổ, liền rút mắt khỏi anh ta.

“Cậu đã thấy nhiều sao?” Giang Diệu trả lời bằng giọng thản nhiên : “Bây giờ tôi cũng là một người mà cậu nhìn thấy.”

“Anh để cửa mở, còn không cho tôi nhìn?” Ôn Ngu cứng miệng hỏi.

"Được." Giọng điệu của anh ta trở nên gần hơn một chút, anh ta đặt tay lên vai Ôn Ngu, nghiêng nhẹ từ phía sau anh ta, bảo với giọng nói thì thầm, "Vậy trong những người cậu đã thấy, cậu thích ai nhất?"

Ôn Ngu lập tức bật dậy, tỏ ra hoảng hốt, và nhanh chóng đặt tay lên tai của mình và kéo anh ta ra xa một chút.

Thấy vậy, Giang Diệu nheo mắt lại, giống như đã thấu suy nghĩ trong lòng, bỏ đi vẻ mặt đùa giỡn: “Cậu có thể ra ngoài đợi tôi.”

Mặc dù không hề muốn, nhưng Ôn Ngu không tìm ra bất kỳ lý do nào khác, nên anh buộc phải rời khỏi phòng của người kia trước. Trước khi quay đầu ra khỏi phòng, anh nhanh chóng nhìn quanh căn phòng. Có lẽ vì xem hấp tấp và thô sơ, anh không thấy bất kỳ cặp kính của Giang Diệu trong phòng.

Anh ngồi lại ghế sofa và đợi Giang Diệu. Bất ngờ, có tiếng gõ cửa ập đến từ đâu đó ngoài phòng khách.

Tiếng kêu đến từ cửa phòng khách sân sau, không phải từ cửa chính của biệt thự. Điều này có nghĩa là người đến từ phía sau biệt thự, chắc chắn là người Giang Diệu biết.

May mắn là rèm cửa trước cửa bên ngoài không được kéo lên, nên người đứng ngoài không thể thấy tình hình trong phòng khách. Anh nhanh chóng gọi anh ta, nghe thấy động tĩnh anh ta hỏi “Có người gõ cửa sân sau?”

Ôn Ngu chưa kịp trả lời, tiếng gõ cửa lại vang lên. Giang Diệu đi tới bên tường nhìn màn hình: “Là Thẩm Lăng Nhiên.”

Không cho Ôn Ngu kịp phản ứng, anh tắt màn hình, đi về phía ban công: “Tôi sẽ mở cửa.”

Thẩm Lăng Nhiên có phải người yêu Giang Diệu không thì chưa biết, nhưng Ôn Ngu không muốn người khác phát hiện, buổi tối anh xuất hiện ở đây.

Ôn Ngu vội vàng đứng lên và chạy vào phòng của Giang Diệu.

Phòng ngủ và phòng khách có cùng hướng, qua cửa sổ có thể nhìn rõ tình hình ngoài phòng khách. Khi nhận ra điều này, anh điều chỉnh rèm cửa một chút để nhìn ra ngoài, và thấy rằng người đứng ở ngoài cửa thật sự là Thẩm Lăng Nhiên.

Giang Diệu và Thẩm Lăng Nhiên đang trò chuyện ở bên ngoài phòng khách, và anh ta dường như không có ý định để Thẩm Lăng Nhiên vào trong. Ôn Ngu cảm thấy một chút an tâm, sau đó đóng rèm lại và quay lại căn phòng của Giang Diệu để tìm kính của anh ta.

Anh không thấy chúng trên bàn hoặc trong tủ quần áo, cuối cùng anh thấy chúng nằm trên giường. Khung kính gần như bị chôn dưới chăn, chỉ có một chân kính lộ ra.

Ôn Ngu cảm thấy hơi ngạc nhiên vì không hiểu tại sao chiếc kính lại ở dưới chăn. Nhưng anh không để ý nhiều quỳ gối trên giường, khó khăn đưa tay vào lấy kính ở giữa chiếc giường.

Anh đang quay lưng ra cửa khi cánh cửa bất ngờ được mở ra, Giang Diệu bước vào từ phía sau anh.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, mắt cá chân của Ôn Ngu bất ngờ bị nắm chặt từ phía sau, nhưng mạnh và nhẹ nhàng.

Anh bị kinh hoàng đến nổi chân rung nhẹ, đôi dép lê trên chân rơi xuống. Trong khi đó, người đàn ông nắm chặt chân của anh đứng phía sau và nói mỉa mai, "Ôn Ngu, anh đang cố làm gì trên giường của tôi?"

"Không có gì, " Ôn Ngu đáp, ngượng ngùng và xấu hổ, anh xoay người để đối mặt với anh ta, "Anh có thể thả tay ra trước không?"

"Cho tôi một lý do để thả tay." Giang Diệu nói nhẹ, đứng ở bên cạnh chiếc giường và nhìn anh.

"Vì sợ người yêu nhỏ của anh thấy." Ôn Ngu nói nhanh chóng.

"Người yêu nhỏ? Anh đang nói về Thẩm Lăng Nhiên à?" Giang Diệu nắm chặt chân của anh và kéo nó ra phía trước một chút, dường như không hài lòng với cách anh nói, "Nghe đây, Ôn Ngu, tôi không có người yêu nào cả."

Ôn Ngu tụt hẳn xuống giường, trông cảm thấy lo lắng và bối rối, "Tôi đã nghe rồi, giờ anh có thể thả tay ra không?"

"Không thể." Giang Diệu nhẹ nhàng phun ra mất chữ, "Anh vẫn chưa nói cho tôi biết, anh đang làm gì trên giường của tôi."

"Không có gì." Ôn Ngu nhăn mày và đưa tay ra để cho anh xem.

Giang Diệu sau đó mới buông tay khỏi chân của Ôn Ngu.

Chiếc chân cuối cùng cũng được tự do, Ôn Ngu thẳng thắn đứng dậy từ giường. Anh đột nhiên vặn ngón tay một cách mượt mà và nhẹ nhàng đưa tay vào dưới chăn, lấy ra cặp kính bị hỏng.

Anh đeo chiếc kính hỏng đó lên mũi trước mặt Giang Diệu. Khi nhìn qua mắt kính, tầm nhìn của anh không bị mờ đi. Ngược lại, anh ta có thể thấy rõ từng sợi mi của Giang Diệu, rõ ràng từng sợi - đó là một cặp kính không có độ.

Khuôn mặt của Ôn Ngu trở nên đen như than.