Chương 20: Số Phận Chim Hoàng Yến

"Đi thôi."

Tần Trưng Thu vẫn luôn im lặng từ đầu đã lên tiếng.

"A?" Thanh Minh nhất thời vẫn có chút không phản ứng kịp: "Trò chơi hôm nay cứ như vậy mà kết thúc sao? Haiz! Lão tứ không tới đúng là chẳng có gì thú vị." Hắn có vẻ không hài lòng.

Nghe Thanh Minh nhắc tới lão tứ, ánh mắt Tần Trưng Thu hơi hơi lóe lên, ngước mắt hỏi: "Lăng Hoài Thành vì sao không tới?"

“Đang bận xử lý dự án, giờ nãy có lẽ đang bay sang Mỹ đàm phán, mười ngày nửa tháng sẽ không về.” Thanh Minh tiếc nuối xua tay.

Tần Trưng Thu sau khi nghe thấy điều này, hắn không có bất kỳ phản ứng nào khác, hắn bế Tô Nguyễn lên, gật đầu với Trình Mặc Tư rồi bước ra khỏi phòng, bỏ lại tất cả đống hỗn độn phía sau.

Tô Nguyễn ngoan ngoãn vùi đầu vào trong ngực hắn, che đi ánh mắt lộ rõ sự tò mò của những người khác, tay ôm thật chặt tấm lưng rộng rãi của Tần Trưng Thu.

Cho tận đến khí ngồi ở ghế phụ của xe, cô mới nhô đầu ra. Nhưng tinh thần không tốt lắm, uể oải như rau non mất nước.

Tần Trưng Thu nhìn cô hai lần, cho rằng cô có lẽ mệt mỏi, hắn cũng không nói chuyện, một đường yên lặng lái xe trở về căn hộ.

Đến trước sảnh, Tô Nguyễn xuống xe, mặc dù bước chân còn có chút run, nhưng vẫn có thể tự đi được. Tần Trưng Thu sau khi đỗ xe liền đi đến bên cạnh cô, định giữ cô bằng tay một chút, nhưng Tô Nguyễn thuận thế tránh đi.

Giữa hai người đột nhiên có một bầu không khí ngột ngạt, vừa trở lại căn hộ, Tô Nguyễn liền đi vào phòng tắm.

Tần Trưng Thu cũng lấy một vài bộ quần áo đơn giản, đi vào một phòng tắm khác tẩy rửa đi những vết tích chiến đấu vừa rồi.

Khi anh tắm rửa xong đi ra, đồ ăn mà hắn gọi đã được mang đến, món ăn tinh xảo và đang tỏa ra hơi nóng.

Tần Trưng Thu tùy tiện chọn món ăn trong số đó, ừm, vẫn là Tô Nguyễn làm ngon hơn, hắn nghĩ. Đồng thời, hắn thường xuyên nhìn về phía phòng tắm, Tô Nguyễn vẫn chưa đi ra, cô đã ở đó gần một giờ rồi.

Khi Tần Trưng Thu ăn no, Tô Nguyễn mới mở cửa phòng tắm.

Tần Trưng Thu liếc nhìn quần áo của cô, khẽ nhíu mày, bởi vì Tô Nguyễn ăn mặc quá kín đáo, cô mặc quần dài và áo phông dài tay. Chiếc quần vẫn là quần cạp chun màu đen, ôm sát toàn bộ cơ thể, thậm chí chiếc cổ thiên nga thon thả cũng bị chiếc áo cổ cao che lấp. Mặc dù nó có thể được coi là một bộ quần áo bình thường, nhưng Tô Nguyễn từ trước đến nay luôn theo đuổi sự thoải mái và dễ chịu khi ở nhà, thường mặc những chiếc áo váy dây mát mẻ đung đưa xung quanh, lắc lư tới lui khiến cho Tần Trưng Thu có chút hoa mắt, trực tiếp bắt lấy ấn trên đùi hôn môi sờ vυ", làm cho cô rêи ɾỉ động tình rồi đè cô xuống mà thao, những lớp vải mỏng manh tiết kiệm kha khá thời gian cho Tần Trưng Thu.

Thế nhưng hôm nay Tô Nguyễn hôm nay lại ăn mặc theo phong cách này, không biết là cảm lạnh hay là đề phòng cái gì.

Có thể ngăn chặn cái gì? Đề phòng hắn sao? Nhận thức này khiến tâm trạng của Tần Trưng Thu trầm xuống ngay lập tức. Hắn hơi híp mắt lại, gọi cô qua ăn tối.

Tô Nguyễn chậm rãi đi tới, yên lặng bưng bát lên, từng hạt từng hạt nuốt xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì mới tắm xong bị hơi nước làm cho đỏ bừng, đuôi tóc hơi ướt, mềm mại nằm trên bờ vai sạch sẽ, ánh mắt của cô vẫn luôn cụp xuống, Tần Trưng Thu cũng nhìn không rõ biểu cảm trong mắt cô nên trong lòng đột nhiên cảm thấy phiền não.

Hắn đứng dậy đi ra khoảng sân nhỏ ngoài ban công hút một điếu thuốc.

Ăn xong, Tô Nguyễn thu dọn bát đi, yên lặng trở về phòng dựa vào thành giường, kéo gối đặt ở bên hông, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Không biết là đã qua bao lâu, khi ý thức của cô đã mơ hồ, cô cảm thấy có một bàn tay đang kéo khóa quần của mình.

Tô Nguyễn giật mình tỉnh lại, đột nhiên mở mắt ra, vừa lúc đυ.ng phải đôi mắt đen láy của Tần Trưng Thu.

Tần Trưng Thu lần này triệt để nhìn rõ vẻ mặt của cô, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, giống như một nai con nhìn thấy sói. Hắn cảm thấy những điếu thuốc vừa hút đều không thể khiến tâm tư bình tĩnh, trong lòng lại bắt đầu ngứa ngáy.

"Hôm nay có thể không làm không... Em…" Giọng nói Tô Nguyễn càng ngày càng yếu, những lời tiếp theo đều bị không khí nuốt chửng.

"Được, hôm nay không làm, tôi thoa thuốc cho em."

Nói xong, Tần Trưng Thu lưu loát cởi cúc quần của Tô Nguyễn, sau đó nhẹ nhàng kéo qυầи ɭóŧ xuống, toàn bộ âʍ ɦộ của Tô Nguyễn hiện ra trước mắt. Dù đã mấy tiếng đồng hồ trôi qua nhưng nhìn như vừa mới bị thao xong, hai cánh hoa đỏ au, sưng tấy sung huyết, trông cô bây giờ thật tội nghiệp.

Tần Trưng Thu mở ra cái lọ nhỏ trong tay, bên trong chứa một loại thuốc mỡ đặc màu xanh nhạt, hắn dùng ngón trỏ cùng ngón giữa lấy một ít, nhẹ nhàng thoa lên mép huyệt, sau đó đi vào sâu hơn một chút.

Thuốc bôi mát lạnh, ngay khi chạm vào da thịt, quả nhiên làm giảm bớt sự khó chịu ở vùиɠ ҡíи của Tô Nguyễn. Cô không biết nói gì, lại không thể động đậy, chỉ có thể chán nản nhìn chằm chằm hai sợi tóc nhỏ trên đầu Tần Trưng Thu. Nhìn nhìn mãi, trong lòng như trào lên nỗi ấm ức.

Cô muốn hỏi Tần Trưng Thu, cô không phải là chim hoàng yến của hắn sao? Chẳng lẽ cô có thể bị hán tùy ý dùng để trao đổi với người đàn ông khác?

Nhưng cô không dám, hơn nữa cô đã có thể nhanh chóng gạt bỏ cảm xúc của mình, giác ngộ của chim hoàng yến chính là cần dùng vẻ mặt tươi cười để chào đón kim chủ ba ba.

Cho nên khi Tần Trưng Thu giúp cô mặc quần, ngẩng đầu nhìn cô, Tô Nguyễn đã giấu rất kỹ những ưu tư khổ sở của mình.

“Cảm ơn” cô nhẹ nhàng nói.

"Đi ngủ."

Tần Trưng Thu hôm nay không ra khỏi phòng, mà là ôm cô đi ngủ, thật ra Tô Nguyễn không quen cảm giác có người ở bên cạnh, nhưng cô quá mệt mỏi, rất nhanh liền thϊếp đi.

Ngược lại, Tần Trưng Thu mở to hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà tối mờ hồi lâu mới dần chìm vào giấc ngủ.