Chương 27: Là Chim Hoàng Yến, Không Có Quyền Lựa Chọn

Hôm nay Tô Nguyễn phá lệ, tỉnh dậy từ rất sớm, cô kéo rèm ở phòng ngủ ra, ánh nắng sớm mai chiếu vào, khiến cho tâm trạng cô cũng trở nên thoải mái rực rỡ.

Hôm nay thời tiết rất tốt, không thể phụ lòng cảnh xuân tươi đẹp như vậy được, Tô Nguyễn thầm nghĩ. Vậy thì chạy bộ thôi, đã lâu không chăm sóc vóc dáng bản thân, gần đây cô ở trong nhà suốt, ăn thì nhiều, ngủ quá lâu, mơ hồ có khuynh hướng trở thành heo mập!

Thế là Tô Nguyễn nhảy nhót vào phòng đựng quần áo, từ trong đó lôi ra một bộ đồ thể thao cùng đầy đủ dụng cụ, tất cả đều là mua trên Taobao. Cô không phải là người yêu thích thể thao, nhưng Tần Trưng Thu rất thích tập thể hình, trong căn hộ có một phòng tập Gym chuyên dụng. Tô Nguyễn muốn biết người biết ta trăm trận trăm thắng, thế nên nếu như cô để ý đến thú vui của kim chủ, có lẽ ba ba sẽ cảm thấy cô quan tâm đến hắn, sẽ có suy nghĩ thương hoa tiếng ngọc hơn, sẽ cho cô thêm một ít tiền, hoặc đối xử với cô tốt hơn.

Nhưng đó chỉ là lý thuyết, còn thực tế thì đồ vật thể thao mua về đều nằm trơ trọi trong góc đến bám bụi, bởi vì căn bệnh lười của Tô Nguyễn đã ở giai đoạn cuối, vô phương cứu chữa.

Cô thay bộ quần áo thể thao nhẹ thấm mồ hôi, buộc tóc đuôi ngựa cao, liên tục ngắm mình trước gương, một cô gái trẻ trung xinh đẹp vô đối! Không hổ là mình! Tô Nguyễn bắn tim đối với chính mình được phản chiếu ở phía đối diện, lộ ra nụ cười tràn đầy năng lượng.

Việc phủ xanh của tiểu khu được thực hiện rất tốt, phóng tầm mắt ra xa là những hàng cây xanh mướt, bên trong tiểu khu cũng rất chú trọng việc phân chia đường dành cho người đi bộ. Tô Nguyễn chạy chậm trên con đường dài và hẹp này, hít thở không khí trong lành, nhìn những người vội vã vào sáng sớm hay những người dậy tập thể dục buổi sáng như cô.

Tô Nguyễn chạy khoảng nửa giờ, cảm thấy quá mệt mỏi đành phải quyết định về nhà, khi cô trở lại căn hộ ở tầng dưới, cô thấy một tờ thông báo trên thang máy viết: "Bảo trì nửa ngày. Xin lỗi vì đã làm phiền."

Tô Nguyễn thở dài, lau mồ hôi tiết ra trên trán. Thật trớ trêu, có vẻ như ông trời thật sự muốn mình giảm câm, không phải chỉ có tầng tám thôi sao, cô leo lên là được chứ gì!

Cô chậm rãi đi về phía lối đi an toàn, khi cô vừa mới bước lên bậc thang, cô đã bị ai đó túm lấy, kéo vào bóng tối dưới bậc thang.

“Ai!” Tô Nguyễn hét lớn, nhưng rất nhanh câu nói tiếp theo “Cứu với!” của cô đã nghẹn ở cổ họng, bởi vì cho dù là ở trong hoàn cảnh mờ mịt, cô cũng có thể liếc mắt nhìn thấy sống mũi của người đàn ông đeo kính cận màu vàng.

“…Anh muốn làm gì!” Tô Nguyễn bị Trình Mặc Tư ôm thật chặt, hơi thở nóng ẩm bao phủ lấy cô. Cô cố gắng vùng vẫy, nhưng tay cô nhanh chóng bị anh khóa ở sau lưng, không thể di chuyển được dù là một chút.

“Không muốn bị người khác nghe thấy, liền ngậm miệng lại.” Giọng nói của anh hơi hơi kề sát bên tai cô, ái muội thôi khí vào vành tai cô.

Ngay sau đó, tay còn lại của anh trực tiếp chạm vào giữa hai chân Tô Nguyễn, bắt đầu ấn vào huyệt nhỏ của cô.

"!!!" Tô Nguyễn vô ý thức kẹp chặt hai chân của chính mình, đồng thời vặn vẹo qua lại, muốn tránh xa bàn tay đang tùy ý làm bậy của anh,khuôn mặt đã đỏ vì quá kích động.

"Em mà động nữa, anh lập tức đút vào, anh nói được làm được, không tin em có thể thử." Trình Mặc Tư cắn vành tai trắng như tuyết của cô, hung ác uy hϊếp.

"..." Tô Nguyễn không nhúc nhích nữa, cô yên lặng nhắm mắt lại, chỉ có mím chặt khóe miệng lúc này mới lộ ra cảm xúc luống cuống hoảng sợ của cô.

Thấy Tô Nguyễn cuối cùng cũng ngoan ngoãn, Trình Mặc Tư hài lòng nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mắt, đôi môi ngậm cổ rồi cẩn thận liếʍ làn da tinh tế mịn màng của cô, bàn tay anh cũng không ngừng đi dạo quanh hoa huyệt phía dưới, mặc dù bị lớp vải ngăn cách nhưng cũng không thể ngăn trở động tác khéo léo của anh.

Khi đến gần Tô Nguyễn, anh có thể ngửi được mùi mồ hôi trên người cô, anh biết cô vừa mới chạy bộ về. Tuy nhiên, cơ thể của Tô Nguyễn vẫn mềm mại và ngọt ngào, vmột chút mồ hôi này thậm chí còn khơi dậy ham muốn trong trái tim Trình Mặc Tư.

Nhu mềm ngon ngọt đến mê người như vậy, khó trách Tần Trưng Thu vẫn luôn muốn giấu kỹ.

Trong khi suy nghĩ, Trình Mặc Tư không hài lòng với việc chỉ chà xát qua lớp vải, anh trực tiếp đưa tay tới từ eo của Tô Nguyễn vào trong qυầи ɭóŧ của cô, dùng tay thân mật chạm vào âʍ ɦộ của Tô Nguyễn.

Cảm nhận được sự xâm lấn tiếp theo của anh, Tô Nguyễn không thể kiểm soát run lên, nhưng cô vẫn không dám phản kháng cô thực sự sợ rằng Trình Mặc Tư sẽ bất kệ mọi thứ mà đâm vào.

"Đừng lo lắng, anh chỉ chạm vào em thôi, sẽ không đâm vào bên trong." Trình Mặc Tư không thích những người phụ nữ quá sợ hãi, mặc dù các phương thức tìиɧ ɖu͙© như cưỡng bức cũng có thể khiến anh âm thầm cảm thấy kí©h thí©ɧ, nhưng anh ta vẫn thích vẻ mặt tự động mời gọi của những người phụ nữ hoàn toàn đầu hàng dưới thân mình.

Không biết liệu Tô Nguyễn có tin hay không, chỉ là cô đã không còn run rẩy nhiều như lúc đầu nữa. Có thể là do Trình Mặc Tư thực sự là một bậc thầy về màn dạo đầu, tay anh quá lợi hại, ngón tay thon dài, chậm rãi nhào nặn những nếp gấp bên ngoài hoa đạo của Tô Nguyễn, cánh hoa bị anh ta chà xát đến sung huyết đỏ ửng, cả âʍ ɦộ ngứa ngáy không chịu nổi.

“Ưm… a!” Tô Nguyễn nhịn không được kêu lên một tiếng, Trình Mặc Tư tìm được điểm mẫn cảm của cô, ấn mạnh mấy lần, khiến cả người Tô Nguyễn mềm nhũn.

Trình Mặc Tư dường như đã phát hiện ra một công tắc thú vị, anh ta không ngừng xoa nắn hạt le của Tô Nguyễn không chịu buông tay, nước trong lỗ huyệt của Tô Nguyễn liên tục chảy ra, làm ướt lòng bàn tay anh, Tô Nguyễn dần chìm vào du͙© vọиɠ, giọng nói trước đó cố gắng đè nén cũng đã dần trở nên to hơn, thế nhưng lý trí vẫn không dám buông bỏ hoàn toàn nên chỉ có thể tiếp tục rêи ɾỉ.

"A... nhẹ một chút... a... đừng... a"

“Suỵt, có người tới.” Đột nhiên, Trình Mặc Tư nhẹ giọng nói.

Khi Tô Nguyễn đang ý thức mơ hồ nghe thấy những lời của Trình Mặc Tư, cô vô cùng sợ hãi, theo bản năng vùi đầu vào ngực Trình Mặc Tư, bịt chặt miệng mình lại.

Trong hành lang có tiếng bước chân sột soạt, Tô Nguyễn nín thở, muốn hoàn toàn che giấu bản thân. Nhưng lúc này, Trình Mặc Tư càng ác ý ấn mạnh vào hạt le của Tô Nguyễn.

“A!” Tô Nguyễn không khỏi nũng nịu rêи ɾỉ một tiếng.

Người đi xuống lầu giật mình, bước chân do dự, quay đầu nhìn lại. Rất nhanh liền phát hiện dưới bậc thang có một đôi dính chặt lấy nhau, miễn cưỡng có thể nhận ra là một nam một nữ, ngoài ra không nhìn thấy gì khác. Người đàn ông nghĩ rằng có lẽ đôi trẻ đang tìm kiếm sự kí©h thí©ɧ, vì vậy liền sải bước mà không suy nghĩ quá nhiều.

Hành lang yên tĩnh trở lại, Tô Nguyễn lúc này vừa xấu hổ vừa tức giận, thế nhưng bị du͙© vọиɠ dâng lên khắp người làm cho mê muội, không còn sức lực thiếu chút nữa ngã quỵ.

"Ưm ưʍ...a...a..." Dưới bàn tay của Trình Mặc Tư, cô đạt đến cao trào.

Trình Mặc Tư cảm thấy một lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠ chảy vào tay lòng bàn tay, một tay còn lại chậm rãi di chuyển đến cặp mông nảy nở của cô, nhào nặn cặp mông mềm mại của cô vài lần, sau đó thong thả rút ra, còn nhéo eo Tô Nguyễn, dùng lực có chút lớn, rất nhanh để lại vết tích trên eo mềm mại của Tô Nguyễn.

"Rất nhiều nước" Anh nhận xét như đang nói về một loại hoa quả.

Khuôn mặt Tô Nguyễn bừng bừng nóng lên.

Nhưng người đàn ông cũng không tiếp tục làm tới cùng, hình như anh có việc phải đi nên không chần chừ nữa mà rời khỏi cầu thang.

"Hẹn gặp lại lần sau, bảo bối."

Tô Nguyễn một mình ở dưới cầu thang, mới đầu còn có thể giữ bình tĩnh, nhưng dần dần hai mắt đỏ hoe, long lanh nước mắt. Sau đó, cô từ từ ngồi xổm xuống, cuối cùng ngồi trên mặt đất hoàn toàn không để ý đến hình tượng của mình.

Cô khóc thật to, đầu óc trống rỗng như không nghĩ được gì, cũng dường như đã hiểu rõ ràng mọi chuyện.

Tô Nguyễn biết, khi Tần Trưng Thu đưa cô đến trước mặt anh em của hắn, mọi chuyện đã thay đổi, cô không tin Tần Trưng Thu lại không biết chuyện gì sẽ xảy ra với cô sau bữa tiệc dâʍ ɭσạи đó.

Trình Mặc Tư và Thanh Minh đã nhìn thấy cơ thể trần trụi, nhìn thấy cách làʍ t̠ìиɦ dâʍ đãиɠ của cô, nếu họ mở miệng nói muốn cô, Tần Trưng Thu chắc sẽ không từ chối. Trong mắt họ, phụ nữ chẳng qua chỉ là bộ quần áo tô điểm, thích mặc thích thay lúc nào cũng được.

Cứ như vậy rồi cô sẽ trở thành thứ gì? Một con đĩ dâʍ ɭσạи? Hay một món đồ chơi tìиɧ ɖu͙© để bị giày vò mãi mãi?

Điều đáng buồn nhất là, với thân phận là chim hoàng yến được bao nuôi, cô không hề có quyền lựa chọn.