Chương 8.1: Em như đang bị bao nuôi vậy

Nam Thị tuy gọi là Nam Thị, nhưng lại là một phần của Bắc Thị, được bao bọc bởi núi và sông ở khu vực đồng bằng miền Trung, là một thành phố nhỏ cấp ba, có điều cũng là một thành phố nhỏ phát triển, lúc Tần Thời Dã chưa rời khỏi tổ chức đã mua một cái nhà ở một khu biệt thự ngoài ngoại ô, nơi này hoang vắng, khoảng cách từ nhà này qua nhà khác cũng xa, hơn nữa còn ở gần một hồ nước, thường thường sẽ có chim chóc bay tới đây, cũng coi như là một nơi tiên cảnh.

Lúc đi vào căn nhà này của Tần Thời Dã, nhìn căn nhà như một tòa lâu đài nhỏ bị tường đồng vách sắt vây quanh, Lâm Ngư không nhịn được đặt ra một dấu chấm hỏi: “Vì sao trang trí căn nhà thành như vậy? Chẳng đẹp chút nào."

Sau khi hỏi qua và xác nhận mình có thể thay đổi được, Tần Thời Dã bắt đầu xây thêm gạch ngói, khiến cho tường vây càng cao hơn, hơn nữa tất cả đều được làm bằng vật liệu gia cố mới nhất, dù có động đất cũng không bị đổ, ở trên còn xây thêm gai nhọn , phòng ở bên trong cũng được trang trí một chút, bên ngoài được vây quanh bởi một lớp kim loại có nhiệt độ nóng chảy và mật độ cao, không sợ ngập lụt, cũng không sợ lửa đốt, cửa sổ đều được trang bị thủy tinh công nghiệp, cửa được thay bằng cánh cửa thép dày ba lớp.

Tần Thời Dã như nhìn ra suy nghĩ của Lâm Ngư, xoa xoa đầu cậu: “Như vậy mới an toàn, sống bên trong tốt là được.”

Lâm Ngư không khỏi suy đoán anh Thời Dã có phải từng bị người khác hãm hại hay không, vậy nên mới không có cảm giác an toàn, thôi vậy, hắn vui vẻ là được, mình có thể thông cảm cho anh Thời Dã.

Sau khi vào nhà, bên trong quả nhiên được trang trí đơn giản nhưng rất đẹp, Lâm Ngư hệt như một chú chim nhỏ vui sướиɠ chạy khắp căn biệt thự ba tầng, xem xét từng chỗ từng chỗ một, rồi trực tiếp chui vào lãnh địa của mình ---- phòng bếp.

Tủ lạnh là loại tủ lớn có hai cửa, bên trong trống không, Lâm Ngư nhìn quét qua một vòng, các loại đồ điện và đồ dùng làm bếp cần có đều có, bên dưới còn có cả máy rửa chén, đều là loại mới tinh chưa dùng, Lâm Ngư đoán là do Tần Thời Dã chuẩn bị, trong lòng cảm thấy rất vui. Cậu thật sự rất thích nấu ăn, nhìn các nguyên liệu bình thường qua tay mình trở thành các món ăn đầy màu sắc, hương vị, tâm tình cũng rất tốt, đặc biệt là lúc nhìn mọi người ăn ngon lành.

Lâm Ngư chạy từ trong bếp ra, thấy Tần Thời Dã đang đứng đó, nghiên cứu bản đồ trên điện thoại, Nam Thị đúng là quê của hắn, nhưng Nam Thị rất lớn, hắn lại không sống ở nơi này nhiều, phải quen thuộc kiến trúc và địa hình thành phố này.

“Anh!” Tâm tình tốt, miệng Lâm Ngư cũng ngọt hơn, liền chạy qua, Tần Thời Dã bỏ điện thoại qua, nhẹ nhàng đón lấy cậu, ôm lấy Lâm Ngư lên, “Em rất thích phòng bếp này, cảm ơn anh! Em cũng rất thích nơi này.”

Tần Thời Dã nhẹ hôn cậu: “Thích thì tốt, sau này đây chính là nhà của chúng ta.”

Lâm Ngư khúc khích cười: “Em như đang bị bao nuôi vậy.”

Tần Thời Dã không nặng không nhẹ đánh lên mông người trong lòng: “Nói bậy gì đó, chúng ta là người yêu, anh nuôi được em, anh rất vui.”

Lâm Ngư liếc xéo hắn một cái: “Được rồi, em đành miễn cưỡng bị bao nuôi vậy.”

Tần Thời Dã không quan tâm mà chiếm tiện nghi trên môi người yêu nhỏ, dù sao sớm muộn cũng ở trong tay hắn, hắn càng chú trọng thực tế hơn.

Nghĩ đến việc tủ lạnh trống không, Lâm Ngư leo xuống khỏi người nam nhân: “Anh Thời Dã, trong tủ lạnh không có gì hết, chúng ta đi mua đồ ăn đi?”

Lâm Ngư nghi hoặc hửm một tiếng, khϊếp sợ nhìn chung quanh vốn dĩ trống không lại xuất hiện mấy cái rương, Lâm Ngư há hốc miệng, cho rằng mình gặp ảo giác, liền dụi dụi mắt, đồ vật vẫn còn tại chỗ, cậu tiến tới quan sát một chút, phát hiện bên trong là các loại thực phẩm và gia vị, gạo và mì, thịt, rau dưa củ quả đủ lại, các loại nguyên liệu, thành phẩm gì đều có đủ, đống này còn có thể ăn cả nửa tháng.

Sau khi hoảng hốt, Lâm Ngư quay đầu lại, nhìn thấy Tần Thời Dã từ trong không trung lấy ra một viên kẹo, lột ra nhét vào miệng hắn, sau khi cảm nhận được viên kẹo vị nho trong miệng, Lâm Ngư mới phản ứng lại, nhìn Tần Thời Dã như nhìn một sinh vật quý hiếm: “Anh Thời Dã, anh có phép thuật à? Hogwarts thật sự có tồn tại sao? Hơn mười tuổi còn có thể đi à?”

Tần Thời Dã bị vẻ đáng yêu của cậu chọc cười: “Không phải phép thuật, là không gian.”

Lâm Ngư có chút mờ mịt: “Là loại không gian trong tiểu thuyết à? Vậy có ông lão sống thật lâu cho anh bảo vật không?”

Tần Thời Dã búng lên trán cậu một cái: “Nghĩ toàn cái gì đâu không, chỉ là một nơi có thể bỏ đồ vật vào, có hai khu, một nơi có thể thả người và vật còn sống, một nơi chỉ có thể để những đồ đã chết, nhưng cố định thời gian.”