Chương 1.3: Lâm Ngư

Đây không phải là do đói bụng, mà là người biết trân trọng mỹ vị.

Bốp bốp bốp vài tiếng, mấy tên côn đồ đều ngã trên đất, tiểu mỹ nhân thì trừng mắt há hốc miệng, càng gần mùi hương hấp dẫn kia, Tần Thời Dã càng khó nhịn được nuốt nước miếng liên tục, liền quay đầu đi về phía trước.

Cứu người ngoài ý muốn đã vượt qua kế hoạch của hắn, coi như lần cuối đi, từ nay về sau hắn sẽ không xen vào việc của người khác nữa.

“Chờ đã, từ từ!” Cánh tay đột nhiên bị một bàn tay nhỏ mềm mại giữ chặt, tiểu mỹ nhân khập khiễng đi tới, “Cảm ơn anh, người tốt bụng! Canh này cho anh này, uống rất ngon.”

Bị người khác đυ.ng chạm, Tần Thời Dã xém chút ném người đó ra, nhưng nghe được lời này liền dừng lại, nếu người này nói tới việc khác Tần Thời Dã sẽ không phản ứng, nhưng nhắc tới phần canh hấp dẫn hắn thì...

Lâm Ngư khẩn trương cắn cắn môi, không biết vì sao, người tốt bụng lại có vẻ như đã đói từ lâu, không biết có phải do ảo giác hay không, đôi mắt có phần tái đi, ánh mắt của hắn khiến cậu có chút run sợ, tay run rẩy xém chút làm rớt hộp giữ nhiệt xuống đất, mùi vị thơm ngon thoáng chốc xộc thẳng lên mũi.

Người tốt bụng không nói lời nào...

Lâm Ngư nhanh chóng ngẩng đầu liếc nhìn người đàn ông đó một cái, người tốt bụng có vẻ rất đói bụng, cậu liền đưa hộp giữ nhiệt cho người đàn ông trước mặt: “Nếu anh không chê, vậy, uống đi, canh trong này là canh mới nấu, chưa có ai uống đâu.”

Dù có thèm món canh đó, cũng không nhất thiết phải uống đồ của người lạ, Tần Thời Dã vốn định từ chối, nhưng đối diện với đôi mắt long lanh ngập nước đầy chờ mong và ngưỡng mộ, hệt như bị ma xui quỷ khiến, đã nếm thử một ngụm canh trên tay tiểu mỹ nhân, đã bị vị thơm ngon của nước canh làm cho kinh ngạc, Tần Thời Dã không kiềm được uống thêm vài ngụm.

Nhìn thấy tâm tình người tốt bụng đã chuyển biến tốt, Lâm Ngư rất vui vẻ, cậu vốn không thông minh, lúc còn nhỏ học hành không tốt, cũng không có sở trường đặc biệt gì, điểm tự hào nhất là có tài nấu ăn, người nào ăn qua đều không thể không khen, hiện tại là kì nghỉ hè, Lâm Ngư dựa vào tay nghề nấu ăn tìm được công việc làm cơm cho các bệnh nhân để có tiền đóng học phí, hôm nay đi đưa cơm, nào ngờ lại đυ.ng phải đám lưu manh trên đường, xém chút bị ức hϊếp, may là được người tốt bụng cứu giúp.

“Uống rất ngon à?” Lâm Ngư mong chờ hỏi, hộp giữ nhiệt cũng đã thấy đáy, chắc hẳn là rất thích uống nhỉ.

“Khụ khụ....” Đợi khi phục hồi tinh thần lại, Tần Thời Dã mới phát hiện mình đã uống sạch chén canh kia rồi, khuôn mặt luôn lạnh lùng xuất hiện tia khác lạ, có chút ngại ngùng, dù sắc mặt không thay đổi nhiều, vẫn là bộ dáng lạnh lùng như vậy.

Tần Thời Dã trả lại hộp giữ nhiệt cho tiểu mỹ nhân, nhàn nhạt ừ một tiếng.

Lâm Ngư đón lấy hộp giữ nhiệt, mắt to trừng mắt nhỏ với người tốt bụng một lúc, cuối cùng cảm thấy xấu hổ, nhanh miệng nói: “Về sau em sẽ làm tiếp cho anh!”

Tần Thời Dã nhanh chóng suy nghĩ, tay nghề người này thật không tồi, đồ vật bình thường lại nấu thành ngon như vậy, nếu dùng đồ trồng trong không gian, không biết sẽ thành mỹ vị gì, hơn nữa người này mỏng manh yếu đuối vậy, nhất định không đánh lại hắn, không cần lo lắng, đồ vật trong căn phòng kia cũng không có gì không thể cho người khác thấy, chỉ là mướn người tới nấu cơm hẳn là không có vấn đề gì.

“Được.” Tần Thời Dã gật đầu đồng ý.

Sau khi đợi được câu trả lời, Lâm Ngư mới đột nhiên nhớ ra, mình vẫn còn có chuyện phải làm, nhất thời có chút thất vọng, có điều người tốt bụng đã cứu giúp cậu, dù cho mất việc cũng phải báo đáp thật tốt!

Giống như có thể đọc được suy nghĩ trong lòng, người tốt bụng nhìn ra được điểm khó xử của Lâm Ngư, lại nói thêm một câu: “Khi nào tiện thì tới, tôi sẽ trả lương cho cậu.”

Sau đó, người đàn ông này đã cho Lâm Ngư phương thức liên lạc và địa chỉ nhà của hắn, Lâm Ngư kinh ngạc phát hiện ra, người tốt bụng vậy mà lại ở kế bên nhà hắn!

“Ngày mai tôi sẽ tới!” Lâm Ngư nghiêm túc nói, người không biết còn tưởng cậu phải làm chuyện quốc gia đại sự.

Tần Thời Dã liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trước mặt, cũng không để ý tới vì sao cậu ta lại kích động như vậy, chỉ hơi gật đầu, rồi xoay người bỏ đi.

Lâm Ngư lấy điện thoại ra, lưu lại phương thức liên lạc của người tốt bụng, người tốt bụng tên là Tần Thời Dã, tên của hắn thật hay, người cũng rất đẹp trai, còn rất lương thiện....trái tim của Lâm Ngư đập liên tục.

Sau khi gửi tin nhắn xin từ chức, nhận được câu trả lời đầy tiếc nuối, Lâm Ngư bèn quay về nhà với một hộp giữ nhiệt trống không.

Ngày mai, nên làm món gì mới có thể khiến người tốt bụng cảm thấy vui vẻ, không phụ sự kì vọng nhỉ...