Chương 4.1

Tuy từ ngày hôm đó ngực không còn đau nữa, nhưng nó lại lớn hơn! Điều này làm cho Lâm Ngư thấy rất khó hiểu, giống hệt lần thứ hai thân thể phát dục, làm cho người ta không cách nào hiểu nổi.

Phát dục như vậy, không ảnh hưởng đến cơ thể, nhưng mặc quần áo có chút xấu hổ, bộ ngực nhỏ lớn và mềm hơn, quần áo ngày thường không che được, rất dễ xuất hiện những tình huống ngại ngùng, nhất là lúc mặc áo thun trắng, đầu nhũ trực tiếp in hằn lên vải, Lâm Ngư không có cách nào, chỉ có thể chọn mặc những cái áo thun ngắn tay, bên ngoài lại mặc thêm một cái áo sơ mi ngắn tay để che đi dây nội y.

Cũng may Tần Thời Dã không thắc mặc kiểu ăn mặc kỳ lạ của cậu, hơn nữa trùng hợp là, kế hoạch rèn luyện của Tần Thời Dã đã tới giai đoạn tiếp theo, không cần vận động nhiều, Lâm Ngư cảm thấy, cậu và anh Thời Dã đúng là tâm linh tương thông.

Chớp mắt đã đến tháng chín, Lâm Ngư nhận ra mình đã nấu cơm cho Tần Thời Dã được một mùa hè, mà kế hoạch của mình vẫn bất động tại chỗ, sắp tới đã là khai giảng, tuy cậu học kỳ hai năm 4, không có nhiều lớp, chủ yếu là thực tập, nhưng cũng nên thông báo một chút.

Lâm Ngư đi học sớm hơn, vậy nên khi bạn bè cùng tuổi đi học, cậu đã tốt nghiệp.

Trước ngày khai giảng, Lâm Ngư tới tìm Tần Thời Dã, bảo mình phải đến trường học một chuyến, phải qua mấy ngày mới có thể về nấu cơm cho hắn, thấy Tần Thời Dã im lặng, nhìn dáng vẻ rõ ràng là đang không vui/

Sau tận thế mọi thứ đều rối loạn, đi học thì có ích lợi gì, Tần Thời Dã nghĩ, Lâm Ngư cũng thật xui, có lẽ là vừa tốt nghiệp liền gặp phải tận thế, học cũng bằng thừa.

Có điều hắn không quan tâm điểm này, sau này tận thế hắn cũng sẽ mang Lâm Ngư theo, nhưng hiện tại, phải dùng lý do gì để Lâm Ngư không đến trường học nữa.

Thấy dáng vẻ nhíu mày của Tần Thời Dã, Lâm Ngư khẽ thở dài một tiếng, ài, cậu cũng muốn tiếp tục nấu cơm cho người trong lòng mà.

Lâm Ngư rầu rĩ nói: “Đúng rồi, còn phải tìm chỗ thực tập nữa, đến lúc đó tôi sẽ tìm ở gần đây, mỗi ngày đều có thể nấu cho anh Thời Dã, chỉ cần làm nóng chút là ăn được.”

Hai mắt Tần Thời Dã sáng rực lên, thực tập!

Hắn trầm tư một chút rồi hỏi: “Học kỳ sau có nhiều lớp không?”

Lâm Ngư lắc đầu: “Không nhiều lắm, một báo cáo thực tập, một lớp điều tra thực tiễn, không nhiều người đi như vậy.”

Tần Thời Dã: “Vậy vì sao còn phải về?”

Lâm Ngư nghĩ một chút, thành thật nói: “Hình như có thể không về, nhung hầu hết mọi người đều là học kỳ mới thực tập, nên đều sẽ trở về.”

Tần Thời Dã lập tức nắm lấy trọng điểm: “Vậy nên có thể xin không về?”

Lâm Ngư gật gật đầu.

Tần Thời Dã: “Vậy cậu cũng đừng về, tôi giúp cậu thực tập.” Hắn tìm một công ty đánh dấu cho Lâm Ngư là được.

Lâm Ngư kinh ngạc nhìn hắn: “Vậy....Tôi phải làm gì?”

Tần Thời Dã ra vẻ đáng tin nói: “Cậu đi theo tôi.”

Về cơ bản Tần Thời Dã đã thu thập hết các vật tư cần thiết ở Hải Thị, tiếp đến hắn phải đến những nơi khác tìm vật tư mới.

Tần Thời Dã: “Sắp xếp một chút, chúng ta sẽ đi Ô Thị.”

Vốn dĩ chỉ định đi báo nghỉ phép, lại bị bắt đi đột ngột, mãi đến khi ngồi lên máy bay Lâm Ngư còn ngây ngốc.

“Tôi thật sự không cần trả tiền vé máy bay à?” Lâm Ngư trộm liếc nhìn Tần Thời Dã một cái, “Ngồi máy bay đắt qua, ngồi tàu cao tốc tốt hơn, cũng đến rất nhanh.”

Tần Thời Dã dùng mấy câu giống nhau như “Không cần, tôi có tiền”, “Cậu đừng loạn, đi theo tôi là được” trả lời hàng loạt vấn đề của Lâm Ngư.

Lâm Ngư đành lặng lẽ đi, cậu cảm thấy lần này tốn rất nhiều chi phí, Tần Thời Dã còn trả tiền cho cậu, lương tâm có chút bất an, trên đường đành phải cố gắng nấu cho anh Thời Dã thật nhiều món ăn ngon.

Lúc tới đúng địa điểm, hai người gọi taxi đi tới một chỗ ở ngoại ô, Tần Thời Dã bảo Lâm Ngư đợi hắn một chút, một lúc sau không biết từ đâu lấy ra một chiếc xe phòng lớn, khiến cho Lâm Ngư trợn mắt há hốc mồm, cũng coi như mở mang hiểu biết về độ giàu có của Tần Thời Dã.

Tần Thời Dã: “Lên đi, tối nay chúng ta sẽ ngủ ở đây, còn giờ thì tới trang trại.” Cái xe phòng này là Tần Thời Dã lựa lúc không có ai lấy từ trong không gian ra, sau khi mua còn gia cố thêm lớp vỏ chống đạn, hệ số an toàn rất cao, sau khi tận thế có thể dùng, chỉ là có chút tốn tiền.

Lâm Ngư lạ lẫm ngồi bên cạnh Tần Thời Dã, lúc Tần Thời Dã lái xe, sẽ nhìn hắn lái hoặc nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, lâu lâu còn thốt lên, giọng điệu kinh ngạc.

Tần Thời Dã cũng liếc nhìn dáng vẻ của Lâm Ngư, cảm thấy hắn giống hệt một đứa trẻ, nhưng cũng rất đáng yêu.

Lâm Ngư quay đầu lại hỏi: “Anh Thời Dã, anh tới Ô Thị làm gì vậy?”

Tần Thời Dã sớm đã không còn hy vọng với ý thức cảnh giác của Lâm Ngư, tới nơi rồi mới hỏi người tới làm gì, cũng không sợ người khác đem mình đi bán, ài, tên ngốc này có lẽ còn giúp người bán đếm tiền.

Tần Thời Dã: “Nhập hàng, tôi chuẩn bị chạy hàng, lấy đặc sản ở Ô Thị tới nơi khác bán, sẽ có thị trường rất lớn.”