Chương 40

Thanh kiếm đó vững chắc đâm xuyên qua tay của hắn, khiến hắn chỉ có thể đóng đinh trên đất.

Hoắc Lưu Hành chắp hai tay ra sau lưng, tiến lên phía trước trong tiếng kêu thảm thiết động trời của người kia, cong eo cười hỏi: “Vị điện hạ không bỏ cuộc kia của chúng ta cho ngươi lợi ích gì?”

Tên người hầu cắn răng co rúm miệng lẫn lộn nhả ra được mấy chữ: “Lang… Lang quân, tiểu nhân không phải…”

“Không nói không sao, ta cũng không quá quan tâm, chủ tớ với nhau, tiễn ngươi một đường.” Hoắc Lưu Hành cười, quỳ xuống, dịu dàng nắm lấy gáy của hắn, nhẹ nhàng bẻ một cái.

“Rắc” đầu của tên người hầu đang co rúm đó lệch sang một bên, hoàn toàn không còn sự sống.

Cả quá trình Thẩm Lệnh Trăn quên không nhắm mắt, cho đến bên giờ mới cảm giác cả người nổi da gà da vịt, sau lưng chảy mồ hôi lạnh.

Người đúc kiếm đó nói đúng, căn bản dáng vẻ Hoắc Lưu Hành không giống với vẻ dịu dàng như ngọc nàng gặp ban đầu.

Hắn niệm kinh phật, từ bi nhất trên thế giới, lúc gϊếŧ người đến mắt cũng không chớp một cái.

Nếu hắn là ngọc, cũng là “ngọc” trong “mặt ngọc tu la”(2)

*

Xảy ra chuyện rắc rối như vậy tất nhiên Thẩm lệnh Trăn cũng không còn hứng thú đi trong phủ nữa, thẫn thờ đi theo Hoắc Lưu Hành về nhà.

Lúc đầu nàng nghĩ tên người hầu kia là người mà a cha sắp xếp ở trong phủ, về sau nghe thấy Hoắc Lưu Hành nói “chủ tớ” mới nhìn bộ quần áo bằng vải lanh thô màng xanh đậm của tên người hầu mới phân biệt được đây là hạ nhân trong Hoắc phủ.

Hoá ra, dù đã đi rồi nhưng Triệu Tuần vẫn không chịu từ bỏ, mua chuộc tên người hầu của Hoắc phủ. Có lẽ hôm nay tên người hầu này luôn chờ đợi thời cơ hành động, phát hiện ra điểm khả nghi bèn lén lút theo bọn họ vào trong.

Thẩm Lệnh Trăn đột nghiên nghĩ, với bản lĩnh của Hoắc Lưu Hành chắc chắn phải biết có người theo bọn họ, cố ý để tên hầu này vào trong, có lẽ là dụ rắn ra khỏi hang, trừ việc sau này nhanh quá.

Triệu Tuần nghĩ đến đây hắn cũng có thể làm được đến đó, nếu đã như thế làm sao có thể chấp nhận sự tồn tại của nội gián ở trong phủ.

Đến trước cửa Hoắc phủ, Thẩm Lệnh Trăn vẫn chưa hoàn hồn, Hoắc Lưu Hành đỡ nàng xuống xe, toàn thân nàng vẫn run rẩy, tránh khỏi tay hắn: “Lang quân vẫn chưa rửa tay…”

Lần này với hai lần trước hoàn toàn không giống nhau. Hai lần trước nhìn thấy hắn gϊếŧ người đều là hai bên đánh nhau, một là nhìn không rõ, hai là vốn là tình thế ngươi chết ta sống, ra tay nặng cũng có thể hiểu, Thế nhưng các hắn bẻ gãy ổ của người kia và… trừng phạt người phản bội, thật sự khiến nàng kinh sợ.

Mặc dù có thể hiểu chỗ khó của hắn nhưng khi nhớ lại nàng vẫn thầm hoảng sợ.

Hoắc Lưu Hành bất lực buông tay ra: “Ta đã nhắc nhở ngươi nhắm mắt rồi.”

Nàng có chút ấm ức: “Sao mà ta phản ứng nhanh được, Lang quân nên chủ động che mắt cho ta mới đúng…’

Hắn thở dài: “Được rồi, là ta suy nghĩ không chu đáo.”

Nhìn thấy hắn nhận sai, nàng lại mềm lòng: “Không sao, Lang quân gϊếŧ địch quan trọng.”

Hoắc Lưu Hành phá lên cười: “vậy thì vì gϊếŧ địch không mú kiếm được, có cần diễn lại một lần không?”

Thẩm Lệnh Trăn lắc đầu: “Ta đã nhìn thấy võ nghệ cao cường của Lang quân rồi, quả thật không giống với người thường.”

“Giống? Ta không nhớ lúc đó ta đã sử dụng kiếm pháp gì.” Hoắc Lưu Hành chớp mắt, nhìn nàng chằm chằm.

“Không phải là kiếm pháp hôm nay sao?” Nàng co chân co tay diễn, “Lật như thế này, rút ra như thế này, ngược tay ném như thế này… Thế nhưng lần trước ngươi dữ tợn hơn, một cây kiếm đi qua, xuyên qua đầu người…”

Hoắc Lưu Hành dần cau mày.

Kiếm pháp xuyên thấu đầu của hắn, hắn không dám nói là độc nhất vô nhị trên thế gian này nhưng ít nhất cũng phải là một trong số ít.

Đến cái này cũng giống y hệt hắn, quá là kỳ lạ.

Hắn thì rơi vào im lặng, đột nhiên nghe thấy Thẩm Lệnh Trăn run rẩy nói: “Lang quân, ta cũng biết bí mật của ngươi, về sau ngươi sẽ không bắt nạt ta chứ?”

Hoắc Lưu Hành: “Sao, ngươi muốn phản bội ta?”

Thẩm Lệnh Trăn nhanh chóng lắc đầu: “Ta chắc chắn chia sẻ vinh nhục với Lang quân, giữ kín như bưng bí mật của chàng.”

“Ừ.” Hoắc Lưu Hành gật đầu, cười, nhẹ nhàng xoa xoa gáy nàng: “Ngươi ngoan như thế này, đương nhiên ta sẽ không bắt nạt ngươi rồi.”

Tác giả có lời muốn nói: Lão Hoắc, bỏ ngay cái tay chưa rửa ra, đừng có làm con gái của ta sợ!

Thẩm Lệnh Trăn vừa về đến nội viện lập tức đi tắm rửa cho bớt kinh sợ. Đến giờ ăn tối, nàng vừa mới bình phục được một chút thì lại nghe thấy một chuyện khác.

Hạ nhân nói rằng Hoắc Thư Nghi bị thương ở trên giường không xuống đất được, hai ngày hôm nay hầu như đều ăn tối trên giường.

Thẩm Lệnh Trăn lập tức liên tưởng đến tranh cãi giữa nàng với huynh trưởng và mẫu thân. Trước đó nàng nghe thấy tiếng khóc ầm ĩ truyền ra từ trong viện của Hoắc Thư Nghi nhưng không biết nàng đang bị phạt.