Chương 3

Dựa vào bề ngoài xinh đẹp, sinh ý của Diệp Nhu tốt hơn người khác cũng không phải điều gì kỳ lạ.

Nhưng cô bán cá ít, kiếm tiền cũng chỉ cần đủ ăn là được. Cho nên cũng không sợ bị người khác ghen ghét đố kỵ, thậm chí những cô bác bán cá khác đều thích cô, mỗi ngày đều lôi kéo cô nói phải làm mai cho cô.

Nhưng mà Diệp Nhu luôn là cười tủm tỉm, nói là chính mình đã có bạn trai rồi.

Mọi người lại hỏi bạn trai của cô làm nghề gì? Cô gái nhỏ cũng ngoan ngoãn trả lời, "Anh ấy làm âm nhạc."

"Làm âm nhạc, thế chẳng phải là minh tinh sao?"

Diệp Nhu cười, đôi mắt cong thành vành trăng non, ánh sáng chiếu vào như đang toả ra hào quang lấp lánh, đẹp đến noox khiến người ta không rời mắt nổi.

"Anh ấy chỉ là một người bình thường thôi."

Giọng nói mềm mại, âm thanh ngọt ngào, khiến người nghe mát lòng mát dạ. Tiếng trêu đùa cũng dần nhỏ đi.

Công cụ đựng cá của Diệp Nhu chính là một cái thùng nhỏ màu hồng, là Giang Thâm mua cho cô. Anh chính là bạn trai của Diệp Nhu, hai người họ là bạn học từ thời tiểu học.

Sau đó ba của Giang Thâm mua vé số trúng giải thưởng lớn cho nên đã dẫn theo người nhà dọn ra khỏi phố Cam Thuỷ.

Ngày hai người gặp lại là một ngày trời mưa tầm tã. Đường rất trơn, bồn đựng cá của Diệp Nhu rơi trên mặt đất bị vỡ ra thành mấy mảnh. Cá tươi đổ trên đất không ngừng vặn vẹo trong lớp bùn. Cô gái nhỏ luống cuống, gấp đến độ hai mắt đỏ bừng lên, không biết phải làm sao cho phải.

Cả người cô ướt dầm dề, trông giống như một con mèo nhỏ bị dính mưa, nhìn thôi đã thấy đáng thương vô cùng.

Cô ngồi xổm ở giữa đường, muốn kiếm thứ gì đó để bắt cá lại. Nếu không nhanh tay thì cá sẽ theo nước mưa chảy xuống cống, sau đó bơi về sông mất. Nếu vậy thì hôm nay cô sẽ không kiếm được tiền, cũng không có cơm ăn.

Đúng lúc cô đang tuyệt vọng, Giang Thâm đột nhiên xuất hiện. Anh mặc đồng phục màu xanh trắng đan xen, trên chân đi một đôi giày thể thao sạch sẽ đến mức chói mắt. Chàng trai cầm ô đi đến trước mặt cô, che chắn cho cô khỏi những giọt mưa lạnh ngắt đang đổ xuống đầu.

Diệp Nhu ngẩng đầu lên nhìn anh, từ đỏ hốc mắt biến thành đỏ mặt.

Giang Thâm ngồi xổm bên cạnh cô, không chê gương mặt cô dính đầy bùn, cũng không thèm để ý đôi giày rách tung toé trên chân cô, dịu dàng dẫn cô lên chiếc xe hơi dừng ở ven đường.