Chương 1: Bóng Hình Trong Mộng 1

Núi Thiên Đài, chùa Thanh Tâm.

Khói hương nghi ngút trong chùa, đường nhỏ quanh co u tĩnh, khách thập phương đến dâng hương nối tiếp nhau không ngớt.

Vài cây cổ thụ sừng sững ở góc chùa, dường như lặng lẽ ngăn cách điện trước và điện sau.

Khác với điện trước nhang khói nghi ngút, điện sau chùa Thanh Tâm là con đường nhỏ vắng tanh, cuối con đường sâu hun hút là một gian thiền phòng khá kín đáo.

Trong phòng, Ân Chiếu Tâm đang ngồi bên giường, cúi đầu nhìn bát thuốc đen ngòm đưa đến trước mặt, nhất thời không nhịn được nhíu mày.

Thị nữ bưng bát thuốc thấy vậy thì cũng có chút đau lòng, nhưng vẫn kiên trì đưa bát thuốc lên.

"Quận chúa, đại sư Tuệ Linh đã nói, đây là thang thuốc cuối cùng, sau khi người uống xong nhất định sẽ không bị tai hoạ trong mơ quấy rầy nữa."

Nghe vậy, Ân Chiếu Tâm mới hơi dao động, do dự hồi lâu cuối cùng cũng đưa tay ra.

Vị đắng dần lan tỏa trong miệng, khiến lưỡi nàng như muốn thắt lại.

Thị nữ đứng hầu bên cạnh thấy vậy vội vàng đút cho nàng một miếng mứt mơ.

Vị đắng được xoa dịu, lông mày Ân Chiếu Tâm mới giãn ra.

"Thiển Tinh, ngươi đã hỏi kỹ rồi chứ? Sau này ta... sẽ không còn mơ thấy giấc mơ đó nữa phải không?"

Thị nữ tên Tiển Tinh nghe vậy, vừa đặt bát thuốc rỗng xuống, vừa cười đáp: "Quận chúa, người cứ yên tâm."

"Đại sư Tuệ Linh nói, ngài là do bệnh lâu ngày không khỏi, tích tụ trong lòng nên ban đêm mới bị tai hoạ quấn thân, bây giờ bệnh đã khỏi hẳn, sẽ không còn tình trạng này nữa."

Ân Chiếu Tâm nghe xong im lặng.

Nàng nhìn ánh mắt sáng ngời của nha hoàn, vẻ mặt có chút phức tạp.

Chuyện này thật khó mà nói rõ trong một sớm một chiều.

Nhưng Thiển Tinh không hề nhận ra cảm xúc thay đổi của Ân Chiếu Tâm, vẫn tự mình nói: "Dù sao thì bất kể thứ gì quấn lấy quận chúa, cũng đừng hòng quấy rầy người nữa."

Ân Chiếu Tâm không vì thế mà cảm thấy nhẹ nhõm.

Bởi vì, thứ quấn lấy nàng trong mơ, không phải tai hoạ gì như lời Thiển Tinh nói, mà là một... người đàn ông.

Không sai.

Dù trong mơ không nhìn rõ mặt người nọ, nhưng lúc này nhắm mắt lại, Ân Chiếu Tâm vẫn có thể phác họa trong đầu hình dáng cơ thể hắn.

Giọt mồ hôi theo l*иg ngực trượt xuống eo bụng trong lúc cuồng nhiệt, cơ bắp rắn chắc mạnh mẽ khi hành động, còn có cả tiếng thở dốc trầm thấp vang lên bên tai...

Ân Chiếu Tâm nhắm chặt mắt.

Mới vừa qua hè, vậy mà trên mặt nàng lại hiện lên một tầng ửng đỏ khó tả.

Thiển Tinh ở bên cạnh thấy vậy thì lo lắng: "Quận chúa, sao mặt người lại đỏ như vậy, có phải là người vẫn còn chỗ nào không khỏe?"

Ân Chiếu Tâm nghe vậy, chậm rãi mở mắt, kịp thời chuyển chủ đề.

"Trong cung có ai đến đây chưa?"

Quả nhiên, Thiển Tinh không còn truy hỏi về vệt đỏ đáng ngờ trên mặt nàng nữa, mà trả lời câu hỏi của nàng: "Nếu nô tỳ nhớ không nhầm, hôm nay trong cung sẽ phái người đến đón quận chúa về, chắc là người của họ sắp đến rồi."

"Ừ."

Ân Chiếu Tâm gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Khác với vẻ hờ hững của nàng, Thiển Tinh lại vui vẻ hơn mấy ngày trước, có lẽ là thật sự vui mừng vì chủ tử đã khỏi bệnh.

Nhưng Ân Chiếu Tâm, người trong cuộc, lại không thể nào vui vẻ nổi.

Nàng đã lừa gạt tất cả mọi người.

Khoảng một tháng trước, Ân Chiếu Tâm đột nhiên mắc bệnh nặng, gần như ngày nào cũng sốt cao không dứt, thái y trong cung dùng hết mọi cách cũng không có hiệu quả.

Trong lúc tuyệt vọng, Tấn vương đã đưa nàng đến chùa Thanh Tâm, nghe nói đại sư Tuệ Linh trong chùa tinh thông y thuật và cả những phương pháp kỳ lạ khác.

Sau khi đến đây không lâu, Ân Chiếu Tâm đã có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp, nhưng lại phải đối mặt với những cơn ác mộng đêm này qua đêm khác.

Nàng bị giày vò đến mức cả ngày không còn chút tinh thần nào, bất đắc dĩ đành phải nói thật nửa vời chuyện này cho đại sư Tuệ Linh, mới có được kết quả như ngày hôm nay.

Nàng biết rõ sự thật, cho nên cũng không hoàn toàn tin tưởng vào phương pháp của đại sư Tuệ Linh.

Nhưng mà, những ngày gần đây, nàng quả thật không còn mơ thấy giấc mơ đó nữa.

Có lẽ, vô tình lại trúng cũng nên?

Nghĩ như vậy, Ân Chiếu Tâm đã sớm thất thần, ánh mắt không biết từ lúc nào đã nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dưới ánh mặt trời, dường như có một bóng người in trên cửa sổ.

Chỉ một cái liếc mắt, đã khiến nàng bỗng chốc hoàn hồn, nín thở.

Ngay sau đó, bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng động nhỏ, giống như có người đang đi bộ, nhưng bước chân rất nhẹ, dường như đang cố gắng che giấu.

Nếu là người thường, nhất định sẽ không chú ý tới tiếng động nhỏ này, nhưng thính giác của Ân Chiếu Tâm rất tốt, nàng tuyệt đối không nghe nhầm.

Bên ngoài có người.

Ân Chiếu Tâm trong lòng căng thẳng.

Nơi này là do đại sư Tuệ Linh đặc biệt tìm cho nàng một nơi yên tĩnh để dưỡng bệnh, lẽ ra không có ai biết đến nơi này, người bên ngoài hoặc là đi nhầm đường, hoặc là không có ý tốt.