Chương 15: Bị nhìn thấu

Tiêu Kiểu Kiểu bị chơi quá tàn nhẫn, sướиɠ đến mức thân mình mềm nhũn thành bùn, nằm liệt ra giường.

Vào tới tận cửa cổ tử ©υиɠ rất đau, nhưng sau đó lại là kɧoáı ©ảʍ mất hồn chưa bao giờ từng có. Nàng cũng không muốn so đo cùng Tạ Huyên.

Nàng xoa bụng nhỏ hơi trướng trướng, tràn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ chàng. Nàng nằm trong lòng ngực chàng cười duyên: “Lang quân, chàng nói ta có thể đã hoài thai được hay không.”

Tạ Huyên ngẩn ra, sờ tóc nàng, chỉ nhàn nhạt nói: “Công chúa còn nhỏ, không vội vàng.”

Tiêu Kiểu Kiểu không vui lắm, rõ ràng chính lòng chàng có băn khoăn, lại còn bảo nàng tuổi còn nhỏ chưa tính đến việc đó.

Tạ Huyên là cháu đích tôn nhà họ Tạ, tuy không ra chiến trường, nhưng tài danh truyền xa, cực kỳ được coi trọng.

Dòng chính Tạ gia, ngoài chàng còn một đường ca, một đường đệ, đều cưới quý nữ dòng chính Lang Gia Vương thị, Long Kháng Hoàn thị, đã có con.

Tạ Huyên hai mươi, sao không để bụng chuyện con nối dõi cho được.

Tạ phu nhân là đích nữ nhà họ Vương, lòng dạ cũng cao ngạo, chỉ có một con trai là Tạ Huyên, nhìn chị em dâu đều ôm cháu đích tôn, bà có chút hâm mộ, ghen ghét.

Nhưng không ghét không quý, không quản con dâu có trở về nhà hay không, cũng không hỏi, không thúc giục hai vợ chồng việc sinh con nối dõi.

Nhìn tưởng là mẹ chồng rộng lượng, thật ra là chướng mắt nàng thôi, chỉ sợ trong lòng ngại nàng thân phận thấp, không quy củ, không muốn cho nàng sinh đích trưởng tử của Tạ Huyên.

Nàng cùng Tạ Huyên tuy chung đυ.ng thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng giường đệm chi hoan đã có. Mỗi lần chàng bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ cho nàng, nàng đều cố tình lưu lại trong thân thể thêm chốc lát, tiện việc thụ thai.

Tạ Huyên cũng vậy, chàng thấy nàng còn ít tuổi, không rõ chàng chưa sốt ruột con nối dõi, hay là căn bản là không định cho nàng sinh hạ đích trưởng tử.

Tiêu Kiểu Kiểu tâm tư xoay chuyển liên hồi, trên mặt không hiện ra, lại tỏ vẻ được yêu thương mà thái độ kiêu ngạo, bướng bỉnh nói: “Ta muốn.”

Tạ Huyên thần sắc nhàn nhạt nói: “Hiện giờ còn chưa thích hợp.”

“Sao không thích hợp?” Tiêu Kiểu Kiểu không vui mà nhếch cái miệng nhỏ, dùng tay chỉ lên bụng, nàng mềm mại oán giận, âm thanh toàn là nũng nịu của nữ nhi gia: “Không thích hợp, chàng còn bắn nhiều như vậy vào đây của ta?”

Tạ Huyên nhìn vòng eo nàng tinh tế, trắng mịn, bụng nhỏ vốn nên bằng phẳng giờ phía dưới lại có một chỗ hơi phồng lên, đó là do chàng động tình túng dục lưu lại. Chàng yên lặng.

Tiêu Kiểu Kiểu không màng sắc mặt lạnh nhạt dần của chàng, cười truy hỏi: “Ta sẽ có thai sao?”

Tạ Huyên rất bình tĩnh: “Sẽ không.”

“Nhưng nói không chừng, vạn nhất ta có thì sao?” Tiêu Kiểu Kiểu vẫn cố chấp hỏi, trên mặt là nụ cười không đổi.

Tạ Huyên biết nàng đây là bình tĩnh trước mưa gió, tuy không muốn tranh chấp, nhưng cũng không muốn giấu nàng: “Nàng sẽ không hoài thai.”

Tiêu Kiểu Kiểu thần sắc có chút lạnh: “ Việc kia nói không chừng sẽ xảy ra, vì sao chàng khẳng định thế?”

Tạ Huyên không đáp, nắm lấy tay nàng, không định cùng nàng nói toạc ra sự thật, hỏi: “Chúng ta ở chung như bây giờ không tốt à?”

Tiêu Kiểu Kiểu tránh đi, đẩy tay chàng ra, lạnh lùng cười: “Đừng lừa mình dối người. Trong lòng chàng nghĩ gì ta biết rõ ràng, đều là giả vờ.”

Tạ Huyên đanh mặt, nghi ngờ nói: “Ở trong mắt nàng, đều là giả?”

Tiêu Kiểu Kiểu không có trả lời chàng.

Hai người vừa rồi mới thẳng thắn, chân thành cùng tâm sự, giống như phù dung sớm nở tối tàn. Bọn họ lại quay về điểm xuất phát, giương cung bạt kiếm.

Thấy nàng thật lâu không nói lời nào, Tạ Huyên thất vọng. Chàng tình nguyện hai người chưa bao giờ thẳng thắn đối đãi nhau, cũng tốt hơn vừa vui mừng đã chuyển sang lạnh nhạt.

Tiêu Kiểu Kiểu chậm rãi đứng dậy, mặc quần áo, từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ hoà cùng da^ʍ thuỷ từ thân dưới nàng trào ra, theo đùi chảy xuống. Biểu cảm nàng lạnh băng, hờ hững.

Tạ Huyên nhìn nàng, nhìn đến mức tim lạnh giá. Lần đầu tiên chàng cảm thấy, cái gọi là nước sữa giao hòa, căn bản chính là trò cười. Đều là từ miệng nàng nói lời giả dối.

Tiêu Kiểu Kiểu xuống giường, nhìn lư hương sứ màu trắng trên án thư, có vẽ núi cao sông dài, ý tứ phong nhã.

Ai nghĩ được cất giấu bên trong, là tâm tư thế gia, bí ẩn ti tiện. Nàng cho rằng, rời xa Phù Phong Viện, là có thể tránh đi sự phức tạp của Tạ gia, lại quên mất, Tạ Huyên cũng là người nhà họ Tạ, tâm tư không thể kém người khác.

Nàng còn có thể trốn Tạ Huyên ư. Khi nàng phát hiện ra và hỏi, Tạ Huyên còn lừa gạt nàng là thôi tình dược, thật là coi nàng đầu óc đơn giản rỗng không, chỉ biết đam mê sắc đẹp.

“Hương liệu đốt trong lư hương có vấn đề đúng không?” Nàng quay lưng về phía chàng, bình tĩnh hỏi.

Tạ Huyên không lên tiếng.

Tiêu Kiểu Kiểu xoay người lại, tiếp tục hỏi: “Có phải chuyên dùng để tránh thai?”

Tạ Huyên vẫn không nói gì.

“Tạ Huyên, ngươi nói chuyện!” Tiêu Kiểu Kiểu nổi giận, thanh âm đè nén, khóc nức nở. Trong mắt nàng có nước mắt, nhưng không rơi xuống một giọt.

Tạ Huyên im lặng, một lát sau mới hồi đáp: “Đúng vậy.”

Tiêu Kiểu Kiểu nghe được lời khẳng định, nước mắt liền rơi xuống ngay lập tức. Ngoại trừ ở trên giường, động tình mà khóc, đây là lần đầu tiên nàng khóc ở trước mặt chàng.

Nàng rơi nước mắt, rồi lại cất tiếng cười to: “Họ Tạ các ngươi thật không hổ danh có thể trở thành thế gia môn phiệt số một, ngươi, Tạ Huyên, chẳng trách có thể được coi trọng vậy.”

“Cầm binh quyền Tiêu gia ta, về sau muốn qua cầu rút ván, noi theo Long Kháng Hoàn thị, cưới thế gia quý nữ nhà khác?”

Tề Thuận Đế lấy binh quyền Giang Đông đổi lấy quan hệ thông gia cùng Trần quận Tạ thị. Tạ Huyên cưới nàng, nhưng cuộc hôn nhân này có thể duy trì bao lâu, là do Tạ gia định đoạt.

Quá khứ đã trải qua tốt đẹp hết thảy, giờ phút này lại như hoa trong gương, trăng trong nước, hư ảo vô cùng.

Tiêu Kiểu Kiểu đến gần chàng, khóc lóc lớn tiếng chất vấn: “Tiêu Kiểu Kiểu ta đây, kết cục ra sao, kết quả là, là bị Tạ gia các ngươi tuyên bố với bên ngoài chết bệnh, hay là bị Tạ Huyên ngươi vô tình hưu bỏ?”