Chương 9: Yến tiệc thưởng hoa

Phù Phong Viện thu được hai tỳ nữ đẹp đẽ do phủ công chúa đưa tới.

Nghe nói là thị nữ hồi môn của công chúa, là mỹ nhân Hoàng Hậu tỉ mỉ chọn lựa. Tuy nói sớm hay muộn đều sẽ để lại cho phò mã thu dùng, nhưng không ngờ công chúa rộng lượng, mới vừa thành hôn không lâu đã đưa tới hai người rồi.

Tin tức này lập tức truyền khắp phủ. Bởi vì Tạ Huyên tống cổ Hương Phấn đi, Tạ phu nhân còn tưởng rằng do công chúa được nuông chiều làm, tâm địa đố kỵ, không khoan dung ai, đang muốn mượn gió bẻ măng, răn dạy nàng.

Không nghĩ tới, công chúa thức thời, lại nghe Tạ Huyên nói Hương Phấn xác thật lời nói việc làm vô lễ, chọc chàng không vui. Tạ phu nhân cũng không định so đo nàng nữa.

Tạ phu nhân khen công chúa thức thời, bọn hạ nhân Phù Phong Viện tán dương công chúa hiền thục. Ở bữa tiệc thưởng trà Tạ phủ tổ chức, Tạ Huyên bị bạn tốt trêu chọc có cách dạy vợ tốt.

Tạ Huyên mặt mày lạnh lùng, một mình uống rượu, cũng không muốn đáp lời. Mọi người càng nói công chúa hiền huệ, Tạ Huyên càng trầm lặng, không nói một lời.

Hoàn gia Ngũ Lang nhìn ra điểm gì đó khang khác, hắn là người tùy tiện, tính tình lại khôi hài, nói: “Như Hối, hiền thê như thế, phu quân cầu gì hơn. Ngươi lại còn đêm ngự hai nàng?”

Như Hối là tên chữ (tự) của Tạ Huyên, chỉ người thân cận mới có thể xưng hô.

Tạ Huyên cười lạnh hỏi lại: “Ta thấy ngươi có diễm phúc lắm, muốn ta thuận nước giong thuyền đưa người cho ngươi hay không?”

Hoàn Ngũ Lang vội vàng xua tay: “Gia có người đàn bà đanh đá, vô phúc hưởng thụ.”

Vương Tam Lang bên cạnh cực có mắt nhìn, hắn ôn tồn cười nói với Tạ Huyên: “Như Hối, ngươi còn không biết Ngũ Lang, hắn dám nạp hai mỹ tỳ của ngươi, vị cô dâu trong nhà kia ghen đến tận trời, đừng nghĩ tới nhà cửa bình yên.”

Hoàn Ngũ Lang cũng cười rộ lên, tự đắc lại tự giễu: “Phu nhân quá yêu, ta cũng không nề hà.”

Tạ Huyên sau một lúc lâu không đáp lời mới không lạnh không nóng nói: “Đừng đang có phúc mà không biết hưởng.”

“Ngươi nói ngươi, hay là nói ta?” Hoàn Ngũ Lang trừng lớn mắt, kinh ngạc.

Vương Tam Lang tâm tư hiểu thấu, mơ hồ đoán được Tạ Huyên có lẽ là phiền muộn bởi vì Tấn Lăng công chúa.

Tạ Huyên luôn luôn thanh cao, không ưa thanh sắc (không chìm đắm trong âm nhạc hay say sưa trong sắc đẹp), công chúa đưa mỹ tỳ, căn bản người không lọt vào mắt chàng. Trong lòng để ý, sợ là để ý công chúa đưa người đến kìa. Công chúa hào phóng, làm Tạ Huyên không thoải mái.

Vương Tam Lang châm chước hỏi Tạ Huyên: “Công chúa giận dỗi ngươi, hay thật sự là hiền lương?”

Tạ Huyên thở dài: “Ta cũng không biết.”

Tiêu Kiểu Kiểu tâm tính không đoán được, hành sự lớn mật tùy ý. Nàng nhàm chán sẽ đi cùng biểu ca nàng uống rượu, ở trên giường cũng gọi bậy kêu loạn. Đắc tội chàng, nhận sai còn muốn dùng sắc dụ dỗ, cũng không thổ lộ với chàng một chút tiếng lòng chân thành tha thiết. Chịu thiệt không tới tìm chàng, ngược lại chạy về phủ công chúa, ở bên tên thái giám kia khóc sướt mướt.

Đối phó nàng, chàng quả thật đau đầu, lại không dám quản quá nhiều, Tiêu Kiểu Kiểu tính cách phản nghịch, cực kỳ quật cường.

“Công chúa còn nhỏ tuổi, tự cho mình không sai, bình thường đừng quá lạnh nhạt nàng, phải biết dỗ dành nhiều một chút.” Vương Tam Lang cẩn thận bày mưu tính kế.

Nói đến dỗ, Tạ Huyên nghĩ mà càng tức. Chàng tặng nàng quần áo trang sức, nàng thu lễ, quay đầu liền ban cho tỳ nữ trong phủ.

Từ khi sinh ra, lần đầu tiên chàng đi lấy lòng cô nương, cõi lòng đầy vui sướиɠ tặng nàng lễ vật. Kết quả thì sao, Tiêu Kiểu Kiểu một chút thể diện không cho chàng, còn cứ ở lại phủ công chúa, không thèm trở về Phù Phong Viện.

Thật đúng là không tim không phổi, nữ lang không biết tu dưỡng bản thân.

Sắc mặt Tạ Huyên mỗi lúc thêm khó coi.

Tiêu Kiểu Kiểu lúc này cũng ở tiệc thưởng trà, chẳng qua bọn họ vẫn chưa gặp nhau.

Yến tiệc phân chia ra hai nơi, tách riêng lang quân và quý nữ, chỉ cách một hồ hồ sen xa xa.

Lá sen rợp mặt hồ, sắc xanh mênh mông. Gió nhè nhẹ phẩy, phả đầy hương sen.

Cảnh tuy đẹp, Tiêu Kiểu Kiểu lại phiền chán, các phu nhân, quý nữ tụ hội, không chỉ có nói chuyện son phấn, trang sức, còn nói về lang quân. Nàng không muốn tâm sự về Tạ Huyên cùng người khác.

Nhưng có người lại không buông tha nàng.

Một vị Lý gia phu nhân ý cười yểu điệu, thướt tha, thái độ ra vẻ quan tâm dò hỏi: “Công chúa cùng lang quân Tạ gia vẫn đang tân hôn, đúng là tình nồng ý ngọt, tình cảm khăng khít, sao lại đưa lang quân hai nô tỳ, làm ngăn trở tình cảm phu thê?”

Tiêu Kiểu Kiểu cảm thấy vị phu nhân này chính là tới trào phúng nàng. Chỉ cần tùy tiện hỏi thăm, ai mà không biết nàng sau khi thành hôn vẫn sống ở phủ công chúa. Cái gì nùng tình mật ý, phu thê tình cảm, hẳn là tương kính như băng, đồng sàng dị mộng mới đúng.

Nhớ tới vị Lý phu nhân này cùng Thanh Hà Thôi Viện luôn giao hảo, sợ không phải tới vì bất bình thay Thôi Viện, cũng là một đám chờ xem kịch hay rồi chê cười nàng.

Tiêu Kiểu Kiểu bưng miệng cười, làm như thẹn thùng, thanh âm nhu nhược, giả lả: “Ta thân thể yếu đuối, chịu không nổi. Là lang quân thương tiếc, nên mới cho phép ta đưa hai tỳ nữ, giúp chàng phân ưu.”

Lời nàng có ẩn ý, kiều nữ nũng nịu yếu ớt chịu không nổi lang quân long tinh hổ mãnh. Mọi người đều cười ái muội, trong tâm hiểu rõ.

Tuy nghe nói công chúa không thường về Tạ phủ, nhưng việc trong phòng cũng không nhất định chỉ làm ở trong phòng. Công chúa dung mạo như hoa, vẻ ngoài như nguyệt, lang quân tham hoan không biết nặng nhẹ cũng là không thể tránh được. Thoạt nhìn chính nhân quân tử, lại ngầm là tay ăn chơi.

Tiêu Kiểu Kiểu cho rằng đề tài này cứ thế lừa gạt cho qua, bỗng thấy chúng quý nữ còn nhìn chằm chằm nàng bên này.

Tỳ nữ Đào Chi đưa mắt ra hiệu, Tiêu Kiểu Kiểu khó hiểu mà quay đầu lại, chỉ thấy Tạ Huyên cùng mấy người bạn tốt ở phía sau nàng, cách đó không xa.

Nàng vừa mới nói bậy bạ, Tạ Huyên cũng nghe được. Tiêu Kiểu Kiểu không khỏi đỏ mặt, quá quẫn bách, lại ở dưới mí mắt chàng mất mặt.

Trong mắt mọi người, công chúa nhìn lang quân một cái, mặt đỏ ửng, hai người là ở trong tối liếc mắt đưa tình, thật ân ái.

Vương Tam Lang kinh ngạc, nghi vấn hỏi: “Như Hối, ngươi với công chúa, ai nói thật ai giả?”

Tạ Huyên tự giễu mà cười, hỏi lại hắn: “Ngươi nói đi?”

Ai có thể làm Tạ Huyên bối rối thành như thế, Vương Tam Lang sáng tỏ, cười to: “Công chúa của ngươi, thật là đáng yêu.”

Rất đáng yêu, còn là một kẻ lừa đảo, thêm nữa rất giỏi diễn kịch. Tạ Huyên âm thầm bổ sung.

Nàng không biết xấu hổ nói chịu không nổi, chàng rõ ràng đã thật lâu không chạm qua nàng.

Không muốn phối hợp với nàng diễn kịch, quả thực rất xin lỗi nàng đang tốn công ra sức bịa chuyện.

Tạ Huyên đi qua, ở trước mặt mọi người ôm lấy vai nàng, mặt mày nghiêm nghị nhưng ôn hoà lịch lãm hỏi: “Công chúa thân thể yếu đuối, uống rượu có không thoải mái hay không.”

Chàng phối hợp mà làm đủ bổn phận phu quân thương tiếc nữ lang, Tiêu Kiểu Kiểu chỉ cảm thấy thực thẹn thùng, tim cũng mềm nhũn.

Ngửi trên người chàng có nhàn nhạt mùi rượu, cũng không biết chàng uống nhiều hay ít, nàng không muốn trước mặt người khác tiếp tục diễn trò.

Nhưng đã diễn thì phải làm trọn vẹn, nàng đứng dậy, giả vờ say rượu, dựa nửa bả vai vào trong lòng ngực chàng, thanh âm yêu kiều nói: “Lang quân, ta choáng váng đầu, muốn chàng đưa ta trở về nghỉ tạm.”

Mỹ nhân trong ngực, mềm mại thơm ngát, Tạ Huyên chăm chú nhìn Tiêu Kiểu Kiểu, nàng luôn biết dùng tư thái gì khiến chàng thương tiếc nhất, chàng nhịn không được. Từ biệt mọi người, chàng ôm lấy nàng rời đi.

Mọi người nhìn bóng dáng bọn họ ôm nhau, có người cực kỳ hâm mộ, có người khinh thường.

Tạ lang mắt cao hơn đỉnh đầu, không yêu quý nữ, lại thích công chúa xuất thân thôn dã. Tuổi trẻ mờ mắt, thế mà lại khom lưng vì công chúa Tấn Lăng.