Chương 2: Vầng trăng trên trời

Ngày hội tiết Đoan Ngọ, Tiêu Kiểu Kiểu theo lệ tiến cung thăm Hoàng Hậu.

Trần hoàng hậu hỏi tình hình gần đây của nàng và Tạ Huyên, dặn dò nàng sớm sinh đích trưởng tử cho Tạ Huyên.

Tiêu Kiểu Kiểu vâng dạ, nữ nhi sẽ cố gắng. Nhưng thật sự không đành lòng nói cho bà, nàng và Tạ Huyên thành hôn đã mấy tháng, cũng chỉ ngủ với nhau hai lần.

Hai lần còn đều không thoải mái gì cả, không cảm thụ được sự trìu mến của lang quân, chỉ có làm theo du͙© vọиɠ dẫn dắt.

Nàng đau, chàng không để ý tới. Nàng nằm dưới thân chàng sung sướиɠ, chàng cũng lạnh lùng thờ ơ. Thế gia công tử, đọc nhiều sách, trong lòng đều là loanh quanh lòng vòng, nhiều quy củ, tính tình lại kiêu ngạo, khó hầu hạ thật sự.

Tuy nhiều tâm tư suy nghĩ rối rắm, nàng cũng không muốn bị chàng đối đãi lạnh nhạt như vậy.

Tiêu Kiểu Kiểu không phải người chỉ thích gương mặt đẹp, nhưng phàm là công tử lớn lên đẹp dịu dàng ôn hoà, nàng đều thích, đều muốn họ trở thành tình lang của mình.

Tiêu Kiểu Kiểu lần đầu tiên thích công tử kia, mặt mày tuấn tú, mềm mỏng dịu dàng lại săn sóc. Chỉ tiếc, hắn là hoạn quan. Nhưng cũng có cái may khi hắn là hoạn quan, lúc nàng xuất giá hắn còn có thể ở lại phủ công chúa giúp nàng xử lý công việc vặt.

Sau nàng lại thích đủ loại công tử tuổi trẻ, từ quan viên cho tới thanh quan đều có tiếp xúc qua. Thượng thư lang, trung xá nhân (1), họa sư, cầm sư, thậm chí thanh quan trong thanh lâu, nàng cũng đi nghe trộm họ hát xướng.

(1)Theo từ điển: Chú Thích Phật Học - Pháp Thí Hội: Là một chức quan. Thoạt đầu danh xưng này để chỉ người cầm đầu bọn tôi tớ nhà quý tộc, về sau được lập thành một chức quan. Tùy theo từng bộ, doanh hay thự khác nhau mà Xá Nhân có danh xưng, nhiệm vụ, cấp bậc khác nhau, chẳng hạn như Trung Thư Xá Nhân, Thái Tử Trung Xá Nhân, Thái Tử Xá Nhân, Khởi Cư Xá Nhân, Thông Sự Xá Nhân… Nói chung, Xá Nhân là viên quan phụ tá người đứng đầu một cơ quan. Nhan Sư Cổ giảng: “Xá Nhân là tiếng gọi chung những người thân cận”.

Hoàng Hậu tuy dung túng, mặc nàng nháo loạn, nhưng cũng nói rõ ràng với Tiêu Kiểu Kiểu, những sĩ tử nhà nghèo đó, con cháu thứ tộc tuyệt đối không thể triệu vào cung làm phò mã. Tương lai của nàng là phải gả cho thế gia nhà cao cửa rộng.

Tiêu Kiểu Kiểu không cho là đúng, thế gia vì để giữ gìn môn phiệt ổn định, chỉ phát triển liên hôn nội bộ. Nếu không có lợi ích chính trị, sĩ tộc sẽ không thông hôn với hoàng tộc.

Nàng không nghĩ tới, phụ hoàng nàng, Tề Thuận Đế, từ bỏ binh quyền ở Giang Đông, để đổi về cho nàng một phò mã từ Trần Quận Tạ thị. Chàng là cháu đích tôn được gia chủ Tạ gia coi trọng nhất, cũng là nhị công tử dòng chính duy nhất ở Tạ gia còn chưa thành hôn.

Tề Thuận Đế tuổi trẻ chinh chiến sa trường, hiện giờ bệnh cũ tái phát, thân thể ngày càng sa sút. Tuy có một cháu trai trong họ, nhưng cũng chẳng đảm đương nổi việc gì nên không được trọng dụng. Tể tướng Chu Ký lung lạc nhân tâm, quyền thế ngày càng lớn, nắm giữ triều chính, như hổ rình mồi.

Nàng biết nguyên do phụ hoàng cho dù phải từ bỏ binh quyền, cũng muốn đem nàng gả vào Tạ gia. Hoàng quyền dù có lớn, vẫn không vượt qua được hai nhà Vương - Tạ.

Xã hội hiện nay, phong tục dân gian cởi mở, thời cuộc hỗn loạn. Nhưng hoàng quyền thay đổi thì thế gia trước sau vẫn sừng sững không đổi. Trong đó có Lang Gia Vương thị, Trần Quận Tạ thị, Thanh Hà Thôi thị, Long Kháng Hoàn thị là đại diện các thế gia, dẫn đầu thế gia sĩ tộc trong thiên hạ.

Hai nhà Vương - Tạ là thế gia song song đứng đầu, là thế lực sĩ tộc cao quý nhất.

Bởi vì chế độ sĩ tộc môn phiệt, hoàng đế các triều đại cùng quan viên triều đình đều do thế gia đề cử mới có thể lên ngôi, lên chức. Hoàng quyền cùng thế gia như hai nhà Vương - Tạ, cùng trị vì cả thiên hạ, mấy trăm năm qua đều như thế.

Không chỉ có trong triều là chức quan tốt dành cho sĩ tộc, đến cả một số quyết sách quan trọng của hoàng đế cũng phải để thế gia trong kinh thành cho phép mới có thể hạ chỉ thực thi. Nhà nghèo có thể xây dựng lên hoàng tộc nhưng thế lực yếu nhược, quyền lực các nhà thế gia lại đạt tới đỉnh cao, ấy vậy mà dân gian bá tánh còn hoan hỉ cười nói, thà làm nô cho hai nhà Vương - Tạ, còn hơn làm triều thần của thiên tử.

Tiêu Kiểu Kiểu biết lo lắng của phụ hoàng. Ngài sợ nếu mình về chầu trời, Tể tướng thế lực lớn, nếu phát động chính biến, nàng và mẫu hậu không người bảo vệ, chăm sóc.

Lo lắng của mẫu hậu nàng càng hiểu. Tạ gia có ba vị công tử thuộc dòng chính, đại công tử cưới đích thứ nữ Lang Gia Vương thị, tam công tử cưới đích trưởng nữ nhà Long Kháng Hoàn thị. Nếu không nhờ có phụ hoàng nhúng tay vào, Tạ gia đã sớm liên hôn với Thanh Hà Thôi thị, cầu hôn đích nữ nhỏ tuổi nhất nhà họ Thôi là Thôi Viện. Quân tử thục nữ, sớm thành một câu chuyện được mọi người ca tụng.

Nếu không con nối dõi, triều đại thay đổi, Tiêu Kiểu Kiểu, một công chúa vô dụng của tiền triều, còn chiếm lấy vị trí vợ cả của Tạ Huyên, cũng không phải không có khả năng sẽ bị Tạ gia hưu bỏ hay đầu độc gϊếŧ hại.

Trưởng công chúa Thủy An của tiền triều là như thế đó, gả cho Long Kháng Hoàn thị, không con không được yêu thương. Phụ hoàng đăng cơ không lâu, từ Hoàn gia lan truyền ra tin tức Thủy An trưởng công chúa bệnh chết.

Thế gia coi trọng việc có người thừa kế tương lai, không bao lâu sau khi Thủy An công chúa đi, Hoàn gia nghênh đón quý nữ Dĩnh Xuyên Canh thị về làm dâu. Canh gia, chỉ đứng sau Vương - Tạ - Thôi - Hoàn tứ đại gia tộc. Còn vì sao Thuỷ An công chúa chết bệnh, không người nào quan tâm.

Tiêu Kiểu Kiểu nghĩ, nếu nàng có con nối dõi, nó là đích trưởng của Tạ Huyên, nể mặt con nối dõi, có lẽ Tạ gia sẽ che chở cho nàng cùng mẫu hậu.

Hoàng triều này bây giờ bị đe dọa bởi đầy những mối nguy cơ, lang quân trong nhà lại không rõ tâm tư, không biết có thể sinh con hay không. Tuy biết ở vị trí này, nàng nên gánh vác nhiều chuyện, nhưng vẫn có chút đau đầu, nàng rất hoài niệm cuộc sống sinh hoạt khi còn bé, nhớ những năm tháng lớn lên ở thôn quê đồng nội.

Hoàng hôn buông xuống, sắc trời dần tối.

Tiêu Kiểu Kiểu gạt bỏ cảm xúc phiền muộn, nhưng quay trở lại phủ công chúa, tâm trạng cũng không thể khá lên. Tỳ nữ Đào Chi thấy công chúa không vui như vậy, cũng không dám lên tiếng, lén đi tìm quản gia trong phủ, Ngôn Khanh.

Ngôn Khanh là người được công chúa sủng ái nhất, theo công chúa tám năm, cũng là tri tâm tri kỷ của công chúa.

Bộ dáng vóc người đều tốt, trắng nõn tuấn tú, tính tình cũng ôn hoà dịu dàng. Nghe nói xuất thân từ dòng dõi thư hương Giang Nam, chỉ là khi còn bé gia đạo suy sụp, gia đình gặp vận hạn khó khăn, rơi vào đường cùng phải bán mình tiến cung.

Người như vậy, vốn nên có cuộc sống sinh hoạt tươi đẹp tựa gấm vóc, lại vào cung làm hoạn quan, Đào Chi trong lòng cũng than một tiếng, đáng tiếc.

Tiêu Kiểu Kiểu nghỉ ngơi ở trên giường, Ngôn Khanh mở cửa đi vào, tiếng bước chân thực nhẹ nhàng nhưng vẫn đánh thức nàng tỉnh dậy. Nàng không có mở mắt, chỉ vươn tay, Ngôn Khanh hiểu ý, cong đầu gối quỳ xuống bên cạnh.

Nàng sờ soạng bắt lấy tay Ngôn Khanh, áp lên má, giống như đứa trẻ, lộ ra một chút biểu cảm ngây thơ mê man mơ hồ.

Ngôn Khanh biết nàng có tâm sự, cũng không nói tiếng nào, tùy ý để nàng cầm tay mình. Hai người ngồi yên tĩnh trong chốc lát.

“Ngôn Khanh, uống rượu với ta.” Tiêu Kiểu Kiểu phá vỡ sự trầm lặng.

Ngôn Khanh dặn dò tỳ nữ lấy rượu mang lên.

Tiêu Kiểu Kiểu chỉ lo uống rượu một mình, Ngôn Khanh ngồi ngắm nàng. Nàng uống thả cửa một bầu rượu, sau khi uống rượu vui sướиɠ tràn trề, mặt mày cũng giãn ra.

Công chúa quá mỹ lệ, Ngôn Khanh vẫn luôn biết, hôm nay vì Tiêu Kiểu Kiểu vào cung, trang điểm càng tinh xảo hoa mỹ.

Khuôn mặt trắng như tuyết, lông mi cong dài, khoé mắt ướŧ áŧ như có sóng nước mênh mang trào dâng, quyến rũ xinh đẹp cực điểm, mũi cao cùng môi đỏ nho nhỏ, mềm mại đáng yêu, lộ ra hương vị ngây thơ, thiên chân vô tà.

Thời tiết ngày hè, nàng ăn mặc trang phục mỏng nhẹ, cung y đỏ thẫm bọc lấy bộ ngực trắng như sữa, eo thon nhỏ, là tư sắc lả lướt muốn lấy mạng người ta.

“Ngôn Khanh, nếu ngươi là phò mã của ta thì thật tốt.” Tiêu Kiểu Kiểu đứng lên, nhìn Ngôn Khanh, lại như thông qua hắn đang nhìn người khác, cười nói: “Ngươi chắc chắn sẽ không lạnh nhạt ta…”

“Công chúa say rồi.” Ngôn Khanh ngắt lời, tiến lên đỡ lấy nàng, nhẹ nhàng nói: “Công chúa là trăng trên trời.”

“Trăng trên trời cho người ta khom lưng cúi đầu sao?” Nàng cười nhạo một tiếng.

Hắn nghe được công chúa tự giễu, nhưng cho ai khom lưng cúi đầu, trong lòng hai người đều thấu tỏ. Hắn cúi xuống, thần sắc không thấy rõ, chỉ trịnh trọng nói: “Công chúa ở trong lòng nô tài, vĩnh viễn là trăng trên trời.”