Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kiều Mặc Vũ: Địa Sư Thiếu Nữ

Chương 140

« Chương TrướcChương Tiếp »
Văn Yến sắp khóc rồi:

“Cảnh sát, tôi… tôi còn một cách có thể chứng minh trong sạch.”

Phi Đầu Hàng hung hiểm vô cùng, tuy rằng có thể bay đầu ra nhưng rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khiến thân đầu tách rời. Để phòng ngừa tình huống chết không toàn thây này, Phi Đầu Hàng có một loại chú ngữ, sau khi chết có thể nối đầu và thân vào nhau.

Người học Phi Đầu Hàng đều phải học câu thần chú này.

Tuy Văn Yến không dùng Phi Đầu Hàng nhưng chú của cậu ta đã dạy cậu ta câu thần chú này.

Văn Yến giải thích tình huống một lần, cấp trên của anh Trần cười nhạo một tiếng:

“Mấy người đừng có làm lố!”

Anh Trần ở bên cạnh đau khổ cầu xin:

“Đầu Nhi, để anh ấy xem thử đi.”

“Được được, nếu đầu không dính lại, tôi sẽ lấy đầu mấy người xuống!”

Anh Trần kêu người đưa thi thể tới, Văn Yến đi qua, đặt đầu chú mình lên, sau đó lấy con thạch sùng ra khỏi ba lô, bỏ vào trong miệng cắn một phát.

“Khϊếp, cậu thật ghê tởm, Hàng Đầu Sư mấy người không ý tứ gì cả!”

Tôi vội nhảy sang bên cạnh, vẻ mặt Văn Yến nghiêm túc, bôi máu thạch sùng lên chỗ cổ bị đứt, sau đó lẩm bẩm.

Cậu ra niệm rất lâu, ít nhất cũng phải hơn mười phút, anh Trần và Tôn Lượng mở to mắt, nhìn cậu ta không chớp mắt.

Cuối cùng, Văn Yến lau mồ hôi trán, buông tay ra: “Được rồi.”

Anh Trần đi lên, duỗi tay sờ, kinh ngạc há to miệng.

“Mẹ tôi ơi ——”

Tôi cũng rất khϊếp sợ.

Thuật Hàng Đầu không hổ danh là tà thuật Nam Dương, tôi chưa từng nghe có bí thuật nào có thể nối đầu lại nữa.

thi thể không đầu thành có đầu, lần này người buồn rầu viết báo cáo kết án không chỉ có hai người anh Trần nữa rồi.

Sau khi rời đồn cảnh sát, tôi trở về tìm Hoa Vũ Linh.

Tôi lấy từ trong túi ra một thứ, Hoa Vũ Linh lập tức ghét bỏ đẩy cánh tay tôi ra:

“Cậu thật ghê tởm, lấy cái này làm gì?”

Chương trước lúc tôi đấu với Hắc Mao ở Đông Bắc, trên người gã treo rất nhiều chuột, lúc tôi rời đi có mang theo một con lên người.

Con chuột vẫn chưa chết, bị tôi nhốt trong một cái l*иg sắt nhỏ, không an phận nhảy nhót trong đó.

Tôi kể rõ ngọn nguồn chuyện bộ lạc Si Vưu cho cô ấy:

“Tà thuật dùng chuột này có điểm giống với cổ thuật các cậu, cậu xem giúp mình là phương pháp gì vậy?”

“Mình muốn điều tra rõ rốt cuộc Hắc Mao kia là ai.”

Hoa Vũ Linh gật gật đầu, con nhện trên mu bàn tay bò vào l*иg sắt.

Con nhện cắn con chuột một cái, con chuột giãy giụa kịch liệt, sau đó cũng nhanh chóng bất động.

Con nhện bò về tay Hoa Vũ Linh, Hoa Vũ Linh kinh ngạc nhướn lông mày:

“Thế mà lại là Thất Diệp Cổ.”

Thất Diệp Cổ, cần cho chuột ăn một loại thực vật trong thời gian dài, chuộc lớn lên nhờ ăn loại thực vật này sẽ có hai mắt màu đỏ tươi, hình thể cực lớn, hơn nữa trong cơ thể còn chứa độc tố vi lượng, dùng nó hại người thì hiệu quả rất cao.

“Loại thảo dược này tên là Thất Diệp Nhất Chi Hoa, chỉ một nơi có.”

Hoa Vũ Linh nghiêm túc nhìn tôi.

“Thần Nông Giá.”

“Cậu có chắc là muốn đi không?”

Trước khi đi, Hoa Vũ Linh hỏi tôi: “Người trong mơ của cậu là ai?”

Tôi cười khổ một tiếng, trước mắt hiện lên một hình ảnh quen thuộc.

Vẫn là miếu Hồ Tiên quen thuộc kia, tôi đi vào trong miếu, trên chiếc ghế nằm phía sau miếu, một người nằm lên ghế đưa lưng về phía tôi.

Ghế nằm rung “Kẽo kẹt kẽo kẹt”, một con cáo trắng như tuyết ghé vào chân hắn:

“Cô đã đến rồi ——”

“Kiều môn chủ ——”

Trần Trinh xoay người, cười xán lạn.
« Chương TrướcChương Tiếp »