Chương 9

"Đi thôi, chúng ta xuống dưới nhìn xem."

Chúng tôi đi xuôi theo dòng nước xuống núi.

Ngôi làng trải dài và phân bố dọc theo một con đường rải sỏi, hai bên là những ngôi nhà sàn có độ cao khác nhau.

Vẫn là con đường rải sỏi ấy, nhưng nơi đặt bảng tên của làng lại giống như vạch chia ranh giới, bên trong vạch có một mặt nước sáng màu bạc cao hơn chục phân, bên ngoài vạch chỉ là những viên đá sỏi nằm trên mặt đất, hơi sáng bóng vì ngấm nước, nhưng không có dấu viết tích tụ của nước mưa.

Dường như có người đã dựng một tấm kính trong suốt ở đó, chặn toàn bộ nguồn nước trong làng.

"Chuyện này quá phản khoa học."

Tôi ngồi xổm xuống nghiên cứu đường ranh giới này, thò tay vào trong, sau đó vươn các ngón tay ra khỏi mặt nước để chạm vào không khí.

Lục Linh Châu tặc lưỡi lấy làm lạ.

"Nơi này thật kỳ quái."

"Người trẻ tuổi à, cậu biểu hiện tốt lắm, tiếp tục thăm dò, sau đó báo cáo lại..."

"Cút!"

Tôi hất tay Lục Linh Châu ra.

"Dân làng đều nói đây không phải làng nước Chẩm Lôi thật, cũng không chịu mở cửa. Vậy thì làng nước Chẩm Lôi thật đang ở đâu?"

"Tạm thời đừng quan tâm nữa, Kiều Mặc Vũ, chúng ta chụp ảnh đi."

Tống Phỉ Phỉ lấy điện thoại di động ra và chụp ảnh tự sướиɠ ở vạch phân chia trên mặt nước.

"Tách!"

Đèn flash lóe lên, Tống Phỉ Phỉ vui vẻ giơ điện thoại lên cho chúng tôi xem ảnh.

"Woa, sao mặt tôi lại nhỏ thế này?"

Lục Linh Châu: "Người mặt nhỏ không có vận may."

Tôi nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên điện thoại, đôi mắt lập tức mở to.

Trong ảnh, Tống Phỉ Phỉ đang làm động tác giơ hai ngón tay về phía ống kính, Lục Linh Châu trợn mắt, còn Tiểu Giang thì nghiêng mặt nhìn về phía tôi, không biết đang nhìn gì.

Hình dáng của chúng tôi được phản chiếu trong làn nước trong vắt.

Nhưng trong nước, phía trên đầu chúng tôi là những đám mây lớn màu xám xịt.

Tôi nhìn lên bầu trời.

Lại là một màu đen thăm thẳm, không có sao, không có mặt trăng, cũng không có mây đen.

Trong đầu tôi bỗng nhiên nhớ đến mấy câu nói.

"Sách ngược, đều ngược hết, đều ngược hết."

"Đây không phải là làng nước Chẩm Lôi thật sự."

Tôi giật mình, nhìn xuống mặt nước, vẻ mặt nghi ngờ.

"Tôi biết làng nước Chẩm Lôi thật sự ở đâu rồi!"

"Lục Đạc Công tạo ra chữ viết ngược, vì ông ta đã bước vào một thế giới trong gương, nơi mà các ký tự đều bị đảo ngược."

Vẻ mặt Lục Linh Châu mờ mịt.

"Ý cậu là làng nước Chẩm Lôi thật sự đang ở dưới nước? Làm sao chúng ta vào được?"

Tống Phỉ Phỉ: "Chỉ cần nằm trong nước là có thể xuyên qua được à?"

Lục Linh Châu: "Để Kiều Mặc Vũ thử trước đi."

Nói xong cậu ấy bất ngờ nhảy lên cao và đá vào lưng tôi.