Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kiều Mềm Lão Bà Trong Vô Hạn Lưu

Chương 8: Lâu đài ma ám (7)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tiếc là bức tranh này đã bị ai đó phá hoại dùng màu nước quẹt lung tung.

Lúc này Trương Bình nói: "Có khi nào đây là bức tranh Carlos mà gợi ý đề cập không mọi người, nếu vậy chúng ta phải thu thập nó thôi, chúng ta sẽ phải đem bức tranh về phòng cất giữ để tránh nó bị hư hỏng thêm".

Trong tâm trí mọi người phòng ngủ là nơi an toàn nhất trong tòa lâu đài này. Đêm qua khi bị rượt đuổi, căn phòng là nơi giúp họ an toàn. Nên cũng không ai cảm thấy có vấn đề gì khi quay về phòng cất tranh.

Nói rồi Trương Bình cùng Văn Tuấn Kiệt xung phong mang bức tranh này lên phòng của họ.

Ai cũng biết hai người này mong bản thân có thể phát hiện ra các manh mối đặc biệt để được cộng điểm trong trò chơi, nhưng đều mặc kệ. Đến lúc mọi người cần tranh thì họ giao ra là được, mọi người không muốn phải tranh cãi ngay lúc này".

Tiếp tục tìm kiếm trong khu vườn, Lý Thuận có phát hiện ra một cuốn ghi chú của hầu gái. Trong đó ghi:

"Mỗi khi Bá tước đến vườn hoa là chiều tối mới quay về phòng, nhân lúc này, quản gia sẽ để chúng tôi giúp ngài ấy dọn phòng.

Bá tước rất thích tranh do Quý ngài Carlos vẽ. Bá tước sẽ thường dùng trà, vẽ tranh hay đi dạo cùng quý ngài Carlos lúc 3 giờ chiều. Nhưng Quý tiểu thư Alina không thích đều đó, tiểu thư thường tìm cách để tách Bá tước và Quý ngài Carlos ra, không để họ có thời gian ở riêng.

Tiểu thư rất ngang ngược, cô ấy thường xuyên bắt chúng tôi làm khó ngài Carlos, thường xuyên đánh mắng chúng tôi, tôi rất mong cô ấy sẽ nhanh chóng quay về Hoàng thành".

Trong trang khác có ghi:

"Hôm nay tiểu thư Alina rất ngang ngược, cô ấy thả bầy chó lớn cho rượt theo ngài Carlos, khiến Bá tước rất tức giận. Mặc dù đã được ngài Carlos nói giúp nhưng Bá tước vẫn bắt tiều thư phải quay về Hoàng thành vào ngày mai.

Tiểu thư Alina khóc rất lâu trong phòng, còn hất đổ bàn ăn mà chúng tôi chuẩn bị. Đêm hôm đó, khi mang sữa cho tiểu thư, tôi đã thấy một điều rất kinh khủng, là nó.... ".

Trang giấy viết đến đây thì hết, đã bị xé mất.

Có lẽ cuốn ghi chú này có đề cập đến cách hoàn thành nhiệm vụ. Những người chơi ở đây liền thảo luận thêm về các nội dung đã đọc.

Riêng Ninh Sơ khá quan tâm đến dòng đầu của ghi chú, "Mỗi khi bá tước đến vườn hoa, người hầu sẽ tiến hành dọn phòng", vậy nhóm Trương Bình và Văn Tuấn Kiệt vừa lên phòng của họ sẽ có thể gặp nguy hiểm. Nghĩ đến đây, Ninh Sơ liền nắm lấy tay Thương Minh, chuẩn bị nói ra suy nghĩ của mình.

Bất chợt, phía toà lâu đài nơi mọi người ở hôm qua có tiếng la hét, là tiếng của Văn Tuấn Kiệt: "Gϊếŧ người, gϊếŧ người rồi, có quái vật, á, cứu cứu".

Tiếng la hét thất thanh khiến nhóm người Hạ Huyền chú ý. Hạ huyền dẫn đầu, có Linh San, Lý Thuận cùng chạy đến nơi phát ra âm thanh, mong có thể cứu Văn Tuấn Kiệt. Ninh Sơ và Thương Minh cũng chạy theo sau.

Khi đến nơi, nhóm Hạ Huyền đã thấy Văn Tuấn Kiệt đang bị các xúc tua khô quắt rượt đuổi. Hạ Huyền liền dùng thanh Katana của cậu ấy, chặt đứt liền mấy cái xúc tu, yểm trợ cho Văn Tuấn Kiệt chạy.

Khi Văn Tuấn Kiệt cùng Hạ Huyền bước chân ra sau cánh cửa đến vườn hoa, thì đám xúc tua mới dừng lại, chúng quay trở về phòng.

Vượt qua tình huống hung hiểm trên, Văn Tuấn Kiệt mệt mỏi ngồi khụy xuống đất. Hạ Huyền cũng đứng một bên thở dốc.

Thuận Quý thấy đã an toàn, liền hỏi Văn Tuấn Kiệt tình huống gì đã xảy ra.

Văn Tuấn Kiệt lấy lại bình tĩnh, từ từ kể lại sự việc: "Tôi cùng Trương Bình ông ấy lên lầu, rất bình thường, cho đến khi mở cửa phòng ra. Bên trong có rất nhiều quái vật xúc tua. Nó chỉ có một cái đầu tóc dài, toàn thân khô quắt. Trương Bình vào phòng trước nên bị nó tấn công. Người ông ấy lủng một cái lỗ rất lớn, ông ấy còn nhìn tôi. Huhu". Văn Tuấn Kiệt bật khóc: "Sau đó tôi quay đầu bỏ chạy".

Có vẻ căn phòng cũng không quá an toàn, bây giờ là đèn xanh nhưng vẫn có quái vật xuất hiện.
« Chương TrướcChương Tiếp »