Chương 11

Các nàng hành lễ lui về phía sau, Tứ thiếu gia không nói một lời, loại tình huống này các nàng nên trực tiếp rời đi, nhưng hết lần này tới lần khác Ngọc Đào lại giống như không hiểu, đứng ở trước mặt Tứ thiếu gia, cứng rắn đứng đợi được một thỏi vàng.

Trách không được Ngọc Đào là đại nha hoàn, so với các nàng không biết lá gan này mạnh hơn bao nhiêu lần.

Nghe các nàng nói nhìn thấy, Ngọc Đào lập tức an tâm, bỏ thòi vàng vào lại túi tiền, tuy rằng Ngọc Đào yêu tiền nhưng không keo kiệt, nàng lấy ra hai miếng bạc vụn từ trong túi chia cho các nàng.

Người sáng suốt nhìn liền biết nguyên bảo là cho Ngọc Đào, các nàng có thể nhận được bạc vụn đã là vui mừng ngoài ý muốn, hai người chậm rãi vội vàng cảm tạ Ngọc Đào, tiền tiêu vặt hàng tháng của tiểu nha đầu không nhiều lắm, cơ hội nhìn thấy chủ tử cũng ít, so với tiền tiêu vặt của các nàng bạc này còn nhiều hơn.

"Ngọc Đào tỷ người đẹp tâm thiện, trách không được người có tính tình như Tứ thiếu gia, nhìn thấy Ngọc Đào tỷ cũng thưởng."

Các nàng chỉ nghe nói tứ thiếu gia chém người, nhưng chưa từng nghe nói tứ thiếu gia thưởng người.

Ngọc Đào cười đáp, rời khỏi Kỳ Lân viện nàng cũng không biện giải cho Hàn Trọng Hoài nữa, miễn cho tất cả mọi người đều nghĩ Hàn Trọng Hoài đã tốt hơn, sau đó đều chen chúc đến Kỳ Lân viện.

"Tam đệ, ngươi thật sự không có hứng thú đi dạo một chút sao? Hải Đường cô nương của Thủy Nguyệt lâu kiều mị động lòng người, vừa biết cầm kỳ thư họa, lại giỏi thi từ ca phú, ngươi đi nhất định có thể được nàng ưu ái."

"Thi từ ca phú ta vừa có thể thảo luận cùng các đồng học khác, lại có thể cùng các đại nhân của Hàn Lâm viện nói chuyện thấu đáo, cần gì phải đến nơi phố hoa, lấy được sự ưu ái của một nữ tử phố hoa."

"Lời này của tam đệ ngươi không đúng rồi, sao có thể so sánh nam nhân với nữ nhân, Hải Đường cô nương kia chính là người thanh quan..."



Nam tử còn chưa nói xong, đối phương đã cười khẽ một tiếng, giống như là cười nhạo danh hiệu "Thanh Quan Nhân", kỹ nữ chính là kỹ nữ, nào có cách nói không rõ ràng gì.

Nghe được tiếng nói chuyện đang đến gần, Ngọc Đào có lòng muốn tránh đi nhưng hành lang này chỉ có một cái, ngay cả cửa sổ cũng không có một cái để cho nàng nhảy ra ngoài, nhìn phía trước sum suê hoa cỏ, nàng chỉ có thể trấn định đi về phía trước, thấy hai vị thiếu gia phát hiện sự tồn tại của các nàng, Ngọc Đào uốn gối hành lễ: "Nhị thiếu gia, Tam thiếu gia."

Hai tiểu nha đầu theo sát phía sau, lần này tiếng thỉnh an của các nàng thanh thúy vang dội, vụиɠ ŧяộʍ nhìn hai vị thiếu gia vài lần.

"Đây không phải là Ngọc Đào sao, đây là đang đi đâu vậy?"

Hàn nhị thiếu gia nhìn nha đầu đang đi tới, nhất thời tinh thần tỉnh táo. Tuy rằng Ngọc Đào là nha đầu của Phúc Hoa viện, nhưng hắn một câu đã có thể gọi ra tên.

"Hồi nhị thiếu gia, tam thiếu gia, nhóm nô tỳ đi tới Kỳ Lân viện, thay lão phu nhân đưa hạ lễ mừng sinh nhật cho Tứ thiếu gia."

"Là đi chỗ lão Tứ..."

Hàn nhị thiếu gia nói chậm, tròng mắt lại chuyển nhanh, trong chốc lát không biết tròng mắt đã xoay trên người Ngọc Đào bao nhiêu vòng.

Hiện tại hắn rất hối hận, hắn chỉ muốn chạy ra ngoài nhưng như thế nào lại quên mất trong nhà còn có một quả đào tươi chưa hái như vậy.

Gần đây tâm trạng hắn khẩn trương, lại chán tiểu thϊếp thông phòng ở hậu viện nên mới muốn lừa Hàn tam thiếu gia cùng hắn đi tới Thủy Nguyệt lâu thư giãn, vốn tưởng rằng Hàn Tam có thông phòng, đã biết được chỗ tốt của nữ nhân, nhưng không nghĩ tới người này vẫn là đao thương bất nhập.

Nhưng mà không có việc gì, trời không tuyệt đường người, đây không phải là đưa lên một người so với Thủy Nguyệt lâu còn cực phẩm hiếm thấy hơn sao.



"Nhị thiếu gia, Tam thiếu gia, lão phu nhân còn chờ chúng ta đi phục mệnh."

Hai người trước mặt, một người là nam chủ quá có tiền đồ, một người thì hậu viện đã có một đám nữ nhân, thỉnh thoảng lại có tin tức tiểu thϊếp của tên lão sắc phê này vì cướp một cây trâm hoa mà đánh nhau truyền ra.

Người nào nàng cũng không muốn giao tiếp.

"Ừm."

Người gật đầu chính là Hàn Tam thiếu gia, có hắn đáp ứng, Ngọc Đào lại hành lễ: "Nô tỳ không quấy rầy Nhị thiếu gia cùng Tam thiếu gia, xin cáo lui trước."

Lúc nàng đi qua có nhìn Hàn Tam thiếu gia nửa mắt, hơi có chút kinh ngạc.

Bởi vì gặp qua Hàn Trọng Hoài, nàng nghĩ một nhân vật thứ yếu cũng có thể anh tuấn như vậy, Hàn Trọng thân là nam chủ chỉ sợ là thiên thần trên đời.

Lúc này nhìn thấy bộ dáng của hắn, tuy rằng cũng là anh tuấn nhưng so sánh với Hàn Trọng Hoài cũng chỉ có thể nói là mỗi người mỗi vẻ.

Hàn Trọng Thời lông mày kiếm hẹp, mắt như điểm sơn, có một cỗ thư sinh nho nhã, còn có sự vắng vẻ không thông suốt với trọc thế nhân.

Mà Hàn Trọng Hoài...