Chương 23

"Nàng không phải."

Không cần Trần Hổ phân tích nữa, Hàn Trọng Hoài trực tiếp cho hắn đáp án khẳng định.

Ánh mắt của một người có thể tiết lộ rất nhiều thứ, hắn không biết vì sao Ngọc Đào lại đến Kỳ Lân viện, nhưng hắn nhìn ra được nàng không thuộc về bất kỳ một người nào, ít nhất hiện tại không thuộc về.

"Nha đầu kia hẳn là hướng về phía đại nhân người, xem ra nha đầu này còn rất thông minh."

Đối với tin đồn bên ngoài Trần Hổ đều có nghe qua, ở thời điểm chủ tử tốt, những người bên ngoài rắm cũng không dám thả một cái, hiện giờ chủ tử không tốt, lời nói một người so với một người lại càng khó nghe hơn.

Ở trong mắt hắn cho dù chủ tử không thể đứng lên, vậy đó cũng là thiên kiêu mà người bình thường khó có thể với tới.

"Nàng không ngốc." Ngón tay Hàn Trọng Hoài gõ nhẹ trên xe lăn, nói tiếp một câu, "Nhưng cũng không thông minh."

Thông minh và ngu ngốc được duy trì ở một góc độ thích hợp, vừa lúc là một phạm vi thú vị, có thể để cho hắn tiêu khiển trong một khoảng thời gian.

Thấy tâm tình của chủ tử không tệ, Trần Hổ nghĩ đến một chuyện, trên mặt lộ ra vẻ rối rắm: "Đại nhân, có câu này thuộc hạ không biết có nên nói hay không..."

Việc này Trần Hổ đã nghĩ qua trong đầu qua mấy lần, sợ nói thì do mình suy nghĩ nhiều, khiến cho chủ tử cảm thấy xấu hổ, nhưng không nói lại sợ chậm trễ chuyện của chủ tử.

Vẻ mặt Trần Hổ rối rắm vô cùng, bị chủ tử nhìn thẳng một lát, mới cắn răng nói: "Đại nhân, người có biết tác dụng của thông phòng không?"



Khuôn mặt vuông đen của Trần Hổ đỏ bừng, một lúc lâu sau không nghe được chủ tử trả lời, nghĩ đến đều là các đại nam nhân thì trực tiếp nói: "Nha đầu kia chính là để dùng cho đại nhân người dập lửa."

"Ta cũng không ăn đồ vật khô nóng thì làm sao cần phải dập lửa." Hắn mới bị Ngọc Đào nhắc nhở qua công dụng của thông phòng, không nghĩ tới thuộc hạ lại tiến lên ám chỉ cho hắn một hồi.

Trần Hổ sửng sốt còn muốn giải thích, nhưng nhìn thấy chủ tử cười như không cười, liền nghĩ đến không có khả năng chủ tử thuần khiết đến mức này, trước kia lúc ở quân doanh một đám đại nam nhân vây quanh một chỗ, có chuyện hài thô tục gì mà chưa nói qua, chủ tử cũng hòa mình theo chân bọn họ, ngẫu nhiên còn có thể xuất hiện mấy đoạn truyện cười mới mẻ.

Trần Hổ gãi gãi đầu: "Thuộc hạ liền nghĩ sao đại nhân có thể không biết, là thuộc hạ đường đột."

Hắn là do nhìn thấy chủ tử nhận định Ngọc Đào không phải gian tế, nhưng lại vẫn không sử dụng Ngọc Đào, cho nên

mới lo lắng chủ tử không hiểu ý tứ của thông phòng, nếu biết nhưng vẫn không đυ.ng vào, Trần Hổ lập tức nghĩ đến nguyên nhân: "Trong phủ này cũng chỉ có một mình đại nhân nghiêm túc thật sự thủ hiếu vì lão quốc công..."

Lúc này chủ tử làm cho Trần Hổ hồi tưởng lại quãng thời gian trước kia, hắn nhất thời thất thần, vừa nói xong đã thấy khóe miệng Hàn Trọng Hoài rũ xuống.

"Đại nhân..."

Trần Hổ cúi đầu nhìn chủ tử ngồi xe lăn, "Nếu lão quốc công còn sống trên đời, nhất định không muốn nhìn thấy đại nhân như vậy."

Lời này chắc cho Hàn Trọng Hoài cười, chỉ là nụ cười này chưa đến đáy mắt: "Ngươi nghĩ sai rồi, nếu ta không như vậy làm sao hắn có thể an tâm chuyển thế đầu thai."

Giọng điệu của Hàn Trọng Hoài lạnh nhạt, phá lệ cự tuyệt người khác ở ngàn dặm, Trần Hổ nghe xong nhất thời không biết nên tiếp lời như thế nào.



Theo lý thuyết chủ tử cùng lão quốc công có tình cảm thâm hậu, nhưng từ sau khi Phúc Vương thường xuyên xuất hiện, dường như tất cả mọi chuyện đều có biến hóa.

Trần Hổ suy tư nửa ngày: "Nếu đại nhân không vui, không bằng rời khỏi phủ Quốc công, chúng ta có thể đi U Châu, hoặc là nếu đại nhân muốn đi đâu, thuộc hạ nhất định cũng sẽ sống chết đi theo."

Tuy rằng trong phủ Quốc công này đều là người thân của chủ tử, nhưng hắn lại không cảm thấy chủ tử có thể cảm nhận được ấm áp ở trên người bọn họ.

Nghe được lời thuộc hạ nói, vốn dĩ ánh mắt của Hàn Trọng Hoài đang ở trên cây, chuyển đến trên người hắn.

"Còn không phải là lúc."

Hàn Trọng Hoài thản nhiên nói, hắn sẽ rời đi, nhưng chính hắn cũng không biết sẽ là khi nào.

Biết được có lẽ đề tài này làm cho chủ tử cảm thấy không thú vị, đầu óc Trần Hồ xoay chuyển, sau đó đột nhiên nghĩ đến Ngọc Đào đi đến phòng bếp nhưng vẫn chậm chạp chưa trở về, tùy tiện nói: "Cũng không biết nha đầu kia đi phòng bếp làm cái gì, sao còn chưa thấy trở về."

Hàn Trọng Hoài ngước mắt lên, thế nhưng có hứng thú: "Vậy thì đi xem một chút."

Không phải Ngọc Đào không muốn đi, mà thuần túy là bị đầu bếp bắt ở lại.

Nàng biết rõ thái độ của Hàn Trọng Hoài đối với mình sẽ quyết định xem nàng có cơm ăn hay không, mà thái độ của đầu bếp đối với nàng, sẽ quyết định xem trong bữa cơm của nàng sẽ có những món gì.

Cho nên ngày đầu tiên đến Kỳ Lân viện, nàng liền tận hết khả năng tạo quan hệ tốt cùng với đầu bếp, hơn nữa đối với La trù nương làm điểm tâm đều là một bụng lời tốt.