Chương 6: Dùng nhầm mị dược (tình tiết )

Editor: Tứ Phương Team

Sau khi thành thân, Lục Thần không ngừng cùng kiều thê hoan ái. Chúc Dao mới nếm thử tìиɧ ɖu͙©, thường thường ỡm ờ bị hắn đè ở dưới thân thao đến dâʍ ŧᏂủy̠ tràn lan.

Ngày thứ ba tân hôn có tập tục lại mặt. Khi Lục Thần cùng Chúc Dao từ Chúc gia trở về đã say đến chuếnh choáng, Chúc Dao đỡ hắn, cau mày nhẹ trách mắng: "Sao lại say thành như vậy?"

"Dao Nhi chớ trách." Lục Thần ỷ vào cảm giác say dựa vào trong lòng ngực kiều thê, phun nhiệt khí trên cổ Chúc Dao, híp mắt cười nói:

"Rượu lại mặt vi phu đương nhiên phải uống thêm mấy chén."

Chúc Dao gọi người mang canh giải rượu lại đây, một mặt muốn đẩy hắn ra, Lục Thần cố tình ôm eo nàng, vành tai và tóc mai chạm vào nhau nói:

"Dao Nhi, nàng biết sau khi say rượu nên làm gì không?"

Thấy kiều thê nhìn mình, hắn cười tà nói: "Loạn tính." Nói xong kéo kiều thê trở lại tân phòng.

Uống xong canh giải rượu, liền ôm kiều thê lên giường yêu thương một phen. Thao đến khi mật huyệt trở nên sưng đỏ, khiến nàng không thể không xin tha mới miễn cưỡng buông nàng ra.

Sau khi giúp tiểu kiều thê tẩy rửa xong, hắn mới cùng nàng nghỉ ngơi. Lúc này thị vệ ngoài cửa bẩm báo nói, có tấu chương biên quan.

Lục Thần dặn dò kiều thê "Dao Nhi, mép giường có thuốc tiêu sưng, tự mình xoa. Vi phu xử lí chính sự xong sẽ trở về bồi nàng." Sau đó đi thư phòng.

Chúc Dao nằm ở trên giường đợi hô hấp dần dần vững vàng, mới bò dậy mở tủ trên đầu giường ra lấy thuốc mỡ ngượng ngùng bôi ở huyệt khẩu, cảm giác bên trong mật huyệt cũng có chút đau đớn, liền dùng ngón tay đào một ít thuốc mỡ vói vào bên trong mật huyệt, lại bôi một ít ở trên đầṳ ѵú sưng đỏ. Cái đại sắc lang này, luôn ngậm lấy đầṳ ѵú của nàng không buông, giống như trẻ con không ngừng liếʍ mυ"ŧ.

Chúc Dao xấu hổ và giận dữ muốn chết, bôi xong thuốc mỡ liền nằm ở trên giường nghỉ ngơi, bất tri bất giác ngủ mất.

Chợp mắt được một lúc, Chúc Dao bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn, nàng lắc mông kẹp chân, thật khổ sở, tay vô ý xoa bộ ngực của mình, tay sờ lên đυ.ng tới đầṳ ѵú, "Tê..." Đau quá, nhưng lại giảm bớt một ít cảm giác ngứa ngáy.

Nàng mở to mắt ngồi dậy, nhìn mật huyệt chảy ra thủy. Nàng mở to hai mắt...

Sao lại thế này?

Ánh mắt nàng lúng túng quét về phía cửa, phu quân còn chưa trở về, nàng ngượng ngùng hỏi người khác. Trốn vào trong chăn, cầm lấy khăn trải giường cưỡng bách bản thân chịu đựng.

Càng muốn nhẫn, lực chú ý lại càng bị mật huyệt hấp dẫn, nhịn không được rụt lại một chút, cảm giác càng ướt, mặt nàng hồng có thể nhỏ máu, đầṳ ѵú vừa đau vừa ngứa. Nàng khóc nức nở ở trong chăn, đứng ngồi không yên, lắc lắc thân thể, thỉnh thoảng kẹp chân xoay người.

Lục Thần xử lý xong tấu chương, trở lại phòng ngủ, nghĩ kiều thê liền bước nhanh hơn đi đến mép giường, xốc chăn lên.

"Dao..." Chỉ thấy dưới chăn tơ lụa mỏng hiện ra một thân thể nữ nhân, nữ nhân khép chặt hai chân lắc mông, nơi riêng tư chảy ra vệt nước xuống chăn, bộ ngực kịch liệt phập phồng... Nữ nhân nghiêng người lộ ra mái tóc như đen như mực.

Lục Thần nhìn đến miệng lưỡi khô đắng, nhấc chăn lên, nhịn không được đỡ vòng eo kiều thê, thanh âm trầm thấp hỏi: "Dao Nhi, nàng làm sao vậy?"

Chúc Dao nhìn thấy phu quân trở về, ướŧ áŧ đôi mắt nhìn hắn. "Ta..." Không biết nói như thế nào?

Bộ dáng của kiều thê hiển nhiên đã khóc, Lục Thần bọc nàng vào chăn bế lên tới đặt trong lòng ngực mình: "Sao lại khóc?"

"Ta... Kia ..."

"Sao vậy? Có phải ta làm nàng đau?" Nàng khóc vì điều này sao?

Chúc Dao ngồi ở trong lòng ngực hắn ngượng ngùng: "Ta... Chính là..."

Tay Lục Thần sờ lên ngực kiều thê, kiên nhẫn hỏi "Làm sao thế?"

"Tê, đau." Chúc Dao cau mày, muốn đẩy tay hắn ra.

Lục Thần mở chăn ra thấy đầṳ ѵú kiều thê sưng đỏ.

"Sao không bôi dược? Lâu như vậy mà nàng vẫn nhịn đau chịu đựng, khó trách muốn khóc."

"Ta đã bôi rồi." Chúc Dao thuận miệng có lệ hắn, nàng ngứa ngáy khó nhịn nhưng là lại không biết nên mở miệng nói cho hắn như thế nào, căn bản không có tâm tình cùng hắn thảo luận việc bôi dược.

Cảm giác đùi ướŧ áŧ, ánh mắt Lục Thần chợt lóe, cánh tay dài ôm kiều thê duỗi ra mở tủ ra, hỏi "Nàng bôi dược lọ nào?"

"Chỉ có một lọ a, bình bên trái trống không." Chúc Dao chỉ vào một bình nói.

Lục Thần hôn cái miệng nhỏ của nàng "Thực xin lỗi, thuốc tiêu sưng lần trước dùng hết, lọ mới ở thư phòng ta, ta đã quên lấy lại đây."

"Vậy trong bình này là cái gì?"

Lục Thần hôn lên xương quai xanh của nàng "Bình này là... mị dược."

Nghe được tên, mặt Chúc Dao càng đỏ hơn: "Chàng để cái này trên đầu giường làm gì?"

"Sợ nàng không chịu nổi vi phu, chuẩn bị cho nàng dưỡng thân mình, không nghĩ tới cái miệng nhỏ của Dao Nhi co dãn mười phần nên vẫn luôn đặt ở một bên. Nàng vừa mới biết đến tìиɧ ɖu͙©, dù mật huyệt không bị thương nhưng cũng chịu không nổi quá kịch liệt, ta chuẩn bị mấy ngày nữa cho nàng dùng."

Thấy kiều thê trừng mắt nhìn mình, bộ dáng đầy xấu hổ và giận dữ, hắn vội xin lỗi "Là vi phu sai, nàng ở đây đợi ta, ta đi lấy thuốc tiêu sưng." Nói xong xoa nhẹ cánh mông nàng một cái, đặt nàng ở trên giường, lắc mình một cái ra cửa.

Nghĩ tới tự mình bôi mị dược cho mình, Chúc Dao bực mình đấm xuống giường, phía dưới càng ngứa, chui vào trong chăn không muốn ra.

Rất nhanh Lục Thần đã cầm bình sứ trở về, thấy kiều thê lại chui vào chăn.

Cầm lấy chăn muốn bôi dược cho kiều thê, nhưng nàng lại nắm chặt chăn không buông ra. Hắn sợ làm nàng bị thương nên chỉ có thể nhẹ nhàng túm chăn khuyên "Ngoan, trước thả ra, bôi dược xong lại vào trong chăn." Hắn tự tin nàng nhịn không nổi bao lâu, cho nên lừa gạt nàng.

Chúc Dao vẫn không buông tay, để nàng trốn cả đời ở chỗ này đi, nàng không muốn thấy bất luận kẻ nào.

Lục Thần nghiền ngẫm cười, Dao Nhi dẩu mông nhỏ chùm chăn, hành động thật đáng yêu.

Tay hắn túm chặt bên chân Chúc Dao, chăn nhấc lên tới: "Vậy vi phu bôi dược cho tiểu nộn trước ."

Lấy ra thuốc tiêu sưng nhẹ nhàng bôi ở huyệt khẩu của kiều thê.

Thuốc mỡ mát lạnh làm cho nàng càng ngứa, Chúc Dao cầm lòng không đậu dùng mật huyệt với tới ngón tay hắn.

Lục Thần tà tà cười. Thanh âm Chúc Dao truyền đến: "Bên trong cũng bôi."

Hắn không nghe rõ "Cái gì?" Đầu để sát vào đầu nhỏ của nàng.

"Bên trong ta cũng đau, cho nên ta bôi cả thuốc mỡ ở trong."

Nói như thế là sâu bên trong mật huyệt nàng cũng ngứa? Lục Thần cảm thấy một trận tê dại, cự vật dưới thân nghe theo triệu hoán thức tỉnh...

Lại lấy thêm một ít thuốc mỡ, Lục Thần ôn nhu đẩy thuốc mỡ vào, dùng ngón tay xoay tròn bên trong vách tường.

"Ngô..." Chúc Dao cắn môi ức chế thanh âm. Nhưng là mật huyệt rất thành thật, giờ phút này đã mấp máy phun nước.

Ánh mắt Lục Thần trầm xuống, tiếp tục xốc chăn, núʍ ѵú Dao Nhi còn sưng, phải nhanh bôi thuốc mỡ mới được: "Đừng trốn nữa, đều là vi phu sai."

Mật huyệt mới vừa bị ngón tay hắn cắm vào, Chúc Dao cam chịu buông chăn, xoay người lại.

Lục Thần nghiêm trang bôi thuốc mỡ lên toàn bộ quầng vυ" cùng đầṳ ѵú kiều thê, giống như chính nhân quân tử.

Đầṳ ѵú Chúc Dao thoải mái dựng thẳng, run rẩy, cúi đầu không nhìn hắn. Bôi dược xong liền lùi về trong chăn, chùm mình kín mít.

"Chàng đi phê tấu chương đi." Thanh âm mềm mại rầu rĩ truyền ra.

"Ta làm xong rồi, giờ ở chỗ này bồi nàng." Lục Thần cởϊ qυầи áo ra, nằm lên trên giường, ôm kiều thê không dám lộ diện, ánh mắt tràn đầy ý cười.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~