Chương 18: Nhớ chàng, phu quân

Dưới sự chiếu cố tỉ mỉ của hắn, Chúc Dao dần dần tốt lên. Nửa tháng sau lại tung tăng nhảy nhót một lần nữa.

Nhưng một tháng đi qua, Lục Thần không hề có ý tứ chạm vào nàng, chiếu cố nàng cũng thành thói quen, từ đồ ăn đến cuộc sống hàng ngày đều là bộ dáng khi dưỡng thương. Y phục mới chỉ có một loại chất liệu duy nhất, sẽ không cọ xát đến làn da mềm mại.

Nhưng Chúc Dao lại không vui vẻ, bởi vì Lục Thần dường như hạ quyết tâm cấm dục…

“Vương gia ở chỗ nào?”

“Thưa Vương phi, Vương gia cùng Diệp thừa tướng còn có Ngụy hầu gia ở thư phòng.”

“Không có việc gì, ngươi lui xuống đi.”

Chúc Dao mang theo Linh Lung đi trong hoa viên, gió nhẹ thổi tan một ít khô nóng.

Trong thư phòng Lục Thần đen mặt nói “Đại điển đăng cơ, ngươi cùng Lễ Bộ chọn một ngày đi, đưa Thụy quận vương vào trong cung, ở tẩm cung hoàng đế.”

“Tề vương cùng Trịnh vương mượn cớ ốm yếu vẫn ở tại đất phong, ngươi đưa đứa ngốc kia vào trong cung bọn họ càng không thể hồi kinh.”

Ngụy hầu gia bên cạnh nói.

Diệp thừa tướng cầm cốc trà uống nhìn Ngụy hầu gia, “Chỉ cần hai người kai không ngu nhất định là sẽ không trở về, có ai không nhìn ra hắn chính là muốn gϊếŧ không dư một người nào.”

Nói xong buông chén trà, “Ngươi tưởng là như vậy? Nếu chỉ vì việc tiên hoàng băng hà, bọn họ chắc chắn trở về, những người khác ở lâu mấy ngày có thể ăn đến mức ngươi nghèo?”

Ngụy hầu gia cười nói, “Bị tiên hoàng tính kế, lại còn là xuân dược nên tức giận.” Thấy mặt Lục Thần vẫn đen, Ngụy hầu gia nhướng mày, “Sao bộ dáng Nhϊếp Chính Vương giống như bị cấm dục vậy?”

Mặt Lục Thần càng đen, “Người tới, tiễn khách!”

Diệp thừa tướng thong thả ung dung đứng dậy “Nhϊếp Chính Vương, không cần tiễn.” Sau đó đi ra ngoài.

Ngụy hầu gia nhìn một cái xem thường, người ta có ý tứ muốn đích thân đưa chúng ta đi, sao người lại ngăn cản?

Hai người đi ra thư phòng, Diệp thừa tướng phất phất vạt áo nói, “Cái hay không nói, nói cái dở.”

Ngụy hầu gia bĩu môi, “Ai bảo năm đó hắn ỷ vào hơn ta mấy tuổi, cứ tỏ vẻ thứ đồ chơi kia lớn hơn ta.”

“Ấu trĩ!” Diệp thừa tướng lên xe ngựa đi vào trong cung.

Ngụy hầu gia cũng lên ngựa, nói với hộ vệ “Đi quân doanh.” Hai con rùa đen kia không hồi kinh, Nhϊếp Chính Vương cấm dục bất mãn nhất định sẽ muốn phái binh.

Lục Thần đi đến hoa viên bồi Vương phi ngắm hoa. Sợ mình về phòng nhịn không được ăn nàng, Lục Thần chỉ đơn giản muốn dùng cơm chiều cùng Chúc Dao sau đó ở đình hóng gió, rồi tản bộ tiêu cơm đưa nàng về phòng, đến tối lại đến thư phòng nghỉ ngơi, phát quân lệnh đi.

Chúc Dao bất đắc dĩ trở về phòng cầm lấy sổ sách trong phủ, nhìn nhìn rồi nằm lên giường, khi nào Lục Thần trở về phòng cũng không biết.

Chúc Dao là bị mong muốn tra tấn tỉnh dậy, thật sự nhịn không nổi, căn bản không cần mị dược nàng cũng nghĩ đến côn ŧᏂịŧ lớn của phu quân, nghĩ đến muốn phu quân hung hăng yêu thương nàng. Vừa mở mắt quay đầu nhìn thấy dung nhan khi ngủ của Lục Thần, ngoài cửa sổ ánh sáng mờ mờ, Lục Thần ôm nàng vào trong ngực ngủ say. Nàng cầm lòng không đậu nhìn xuống hạ thân của phu quân, nơi đó sưng lớn căng phồng.

Chúc Dao hôn ngực hắn, đỏ mặt duỗi tay cầm cự long của Lục Thần.

Lục Thần bị ngọt ngào đánh thức, nhắm mắt lại khóe miệng mị hoặc hơi cong lên, xoa hai quả đào của Chúc Dao, vuốt ve lên xuống.

Chúc Dao đã lâu không được chạm vào, nhất thời sung sướиɠ, phía dưới nhanh chóng ẩm ướt, ưm ưm rêи ɾỉ.

Lục Thần giật mình một mở mắt, dừng động tác rời khỏi người của kiều thê: “Dao Nhi, nơi nào không thoải mái?”

Chúc Dao vùi đầu vào trong ngực hắn, “Chàng thấy chỗ nào ta không thoải mái? Xấu xa.”

Lục Thần nâng khuôn mặt nhỏ của nàng lên, nhìn bộ dáng thẹn thùng bỗng sửng sốt.

“Phu quân, ta muốn.” Tay nhỏ nhẹ nhàng nắm hắn.

“Dao Nhi, chờ mấy ngày nữa nàng hoàn toàn khôi phục, chúng ta sẽ tiếp…”

“Thái y nói một tháng, hiện tại đã hai tháng.” Chúc Dao thở hổn hển liếʍ môi hắn.

“Vẫn nên dưỡng thêm mấy ngày…”

Chúc Dao ngồi dậy đẩy ngã Lục Thần, sau đó ngồi trên ngực hắn, Lục Thần nhìn về phía mật huyệt gần ngay trước mắt, yết hầu di chuyển lên xuống.

“Phu quân, chàng xem ta khôi phục có tốt không?”

“Nhìn thì đã khôi phục, nhưng bên trong vẫn còn sưng.” Mỗi ngày hắn đều bôi dược cho nàng nên đã quen thuộc, bên trong mật huyệt còn sưng lớn, bất quá màu sắc mật huyệt càng ngày càng đỏ tươi.

“Nàng không biết lúc đó ta hận bản thân mình bao nhiêu đâu.” Hắn ngồi dậy ôm kiều thê vào trong lòng ngực nói. Bàn tay vuốt ve cặp mông.

“Ta không còn cảm giác đau nữa mà.”

Lục Thần không xác định hỏi, “Thật sự khỏi hẳn?” Ngón tay mềm nhẹ sờ vào mật huyệt. Nhẹ nhàng vuốt bên trong.

Chúc Dao ủy khuất nhìn hắn, một câu cũng không nói.

“Dao Nhi, đau không?”

Chúc Dao vẫn không nói lời nào.

Trả lời hắn chính là mật huyệt chảy dâʍ ɖị©ɧ dính lên ngón tay hắn.

Lục Thần ôm lấy Chúc Dao, thanh âm khàn khàn nói, “Bảo bối ta nhớ đến chết tiểu hoa huyệt của nàng.”

“Chán ghét, chàng căn bản là không nhớ tới.” Chúc Dao ấm ức cào cào cơ ngực của hắn.

Lục Thần lấy tay nhỏ kiều thê đặt lên côn ŧᏂịŧ cứng rắn của mình, “Hai tháng này nó đều phát bạo. Nàng nhìn nó xem có nhớ nàng bao nhiêu.”

Chúc Dao cúi đầu nhìn đại gia hỏa của hắn. Chỉ thấy bộ dáng của nó cũng đang đỏ lên, gân xanh nổi ở trên mặt, phần đầu đỏ đến phát tím.

Mặt Chúc Dao đỏ hồng, cái miệng nhỏ khẽ nhếch, không tự giác liếʍ môi một cái. Yết hầu Lục Thần di chuyển, tiểu yêu tinh này! Hôn lên môi nàng, một tay xoa quả đào, một tay xoa nhũ thịt đã lâu không chạm, ừm, thật mềm thật sướиɠ, “Lần này ta nhất định sẽ nhẹ nhàng.” Tay ở phía sau cởi bỏ áo khoác của nàng.

Chúc Dao bị hắn ôm hôn, “Ưm… Người ta muốn ở trên.”

Nói xong đẩy nửa người trên của hắn, Lục Thần thuận thế dựa vào đầu giường, ánh mắt cực nóng nhìn Chúc Dao bày ra phong thái khác thường, mị nhãn như tơ, hắn chưa từng thấy nàng quyến rũ như thế.

Hơi thở hắn nặng nề, vừa định giơ tay đã bị Chúc Dao “bang” một tiếng đánh tới, phía dưới truyền đến một trận tê dại làm tâm hắn ngứa khó nhịn.

Chúc Dao thẹn quá giận dỗi nói, “Không cho chàng chạm vào người ta.” Buộc nàng chủ động cầu hoan, đại hỗn đản này!

Biết kiều thê thẹn thùng, hắn làm bộ không biết, “Bời vì thể lực bảo bối quá yếu nên ta muốn nâng nàng lên, sợ nàng ngồi xuống làm tổn thương đến mình.” Bên trong cửa tử ©υиɠ của nàng có hoàn toàn khỏi hẳn hay không còn phải xem xét… Hắn không hy vọng lại làm tổn thương nàng lần thứ hai.

Chúc Dao ngẩng đầu, ánh mắt tìm kiếm đồ vật có thể bắt lấy, chỉ thấy màn che rơi rụng, một tay nàng nắm một cái, ở trên cổ tay vòng hai vòng nắm chặt, giờ phút này nàng ngồi trên đùi hắn, đôi tay bắt lấy màn sa, bởi vì cánh tay nâng cao khiến bộ ngực càng thêm cứng rắn, đầṳ ѵú cao cao mà kiều nộn…

“Như vậy là được rồi?! Chàng yên tâm đi.”

Đầu Lục Thần ong lên một tiếng, thở dốc …

Cảnh đẹp như thế chỉ xem không được đυ.ng vào…

Côn ŧᏂịŧ hắn có thể cảm giác được kiều thê đang chạm rất gần, lần đầu hắn thấy ghen ghét với chính nam căn của mình .

“Phu quân, lông ngực của chàng không cần cạo, ta rất thích.”

Lục Thần gật gật đầu, “Đều theo ý nàng, tay có đau không?” Tay hắn vừa nâng lên lại bị đánh tiếp.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~