Chương 8: Quá đáng

Nghe câu này, trước mắt Cố Tinh Đàn tối sầm.

Bốn chữ “thiên cổ nan giải” cứ quanh quẩn trong đầu.

Đôi môi hé mở, mất một lúc lâu cô mới thốt lên được: “Vậy anh, có thể giải được không?”

Mái hiên vương đầy những hoa tuyết sương giá, dường như phủ lên một lớp kính nhạt màu, phản chiếu sự độc đáo khéo léo tuyệt vời dưới nắng sớm.

Hai ngón tay thon dài đẹp đẽ của Dung Hoài Yến đang giữ cờ đen, thậm chí còn bắt mắt hơn sương giá tinh xảo bên ngoài.

Tư thế của anh rất bình thản, mơ hồ có thể thấy vẻ dửng dưng thản nhiên trên mặt anh.

Ai ngờ cô vừa dứt lời, đầu ngón tay đang cầm quân cờ bằng ngọc của người đàn ông tùy ý rơi xuống.

Cố Tinh Đàn thấy bộ dạng không thèm để ý của anh, cô hít một hơi sâu, hai cánh tay vô thức ôm chặt cánh tay người đàn ông. Lúc này, đôi mắt có sức hấp dẫn dụ hoặc của cô mở to, Cố Tinh Đàn ngỡ ngàng hỏi: “Anh làm gì vậy?”

“Làm rối bàn cờ rồi, biết tính sao đây?”

Vừa dứt lời.

Đột nhiên bầu không khí đóng băng trong giây lát.

Mà ông cụ Đường cau mày nhìn thế cờ trên bàn và khẽ trầm ngâm, ông lộ ra vẻ thán phục hiếm thấy: “Hóa ra là vậy, không phá thì không xây được.”

“Ván cờ này là ông tìm trong một quyển kỳ phổ rách bươm, thế mà cháu vẫn có thể giải ra được.”

Ông cụ nói vậy là sao?

Đã giải được?

Sao nói là thiên cổ nan giải mà?

Sau đó, Cố Tinh Đàn nhìn theo hướng theo xương cổ tay trắng nõn, đập vào mắt là quân cờ đen mà Dung Hoài Yến vừa mới tiện tay ném xuống.

Khi người biết chơi cờ nhìn thoáng qua là có thể nhận ra thế cờ đã thay đổi đột ngột.

Bàn cờ có biến động bất ngờ.

Dung Hoài Yến mặc cho Cố Tinh Đàn giữ cổ tay mình, anh thong thả lên tiếng: “Thì ra ông cố tình chờ cháu ở đây.”

“Ha ha ha, vẫn phải chờ cháu tự nguyện rơi vào chứ.”

Ông cụ Đường cười híp mắt.

Sau đó, gương mặt hiền từ của ông nhìn sang Cố Tinh Đàn bên cạnh: “Là vì cô gái nhỏ này đúng chứ?”

Bờ môi mỏng của Dung Hoài Yến vẫn nhếch lên dịu dàng như thường ngày, trong con ngươi đen láy ấy cũng có ý cười nhẹ nhàng.

Một cơn gió thổi đến.

Bông hoa sương giá từ mái hiên phía sau lưng anh rơi xuống rì rào, hơi thở lơ đãng như trút từng sợi sương tuyết, ánh mắt anh nhìn lên khuôn mặt của cô gái nhỏ nào đó, Dung Hoài Yến bình tĩnh trả lời: “Mắt ông sáng như đuốc.”

Họ cảm ơn và từ chối lời mời dùng bữa trưa của ông Đường.

Trong xe.

Cố Tinh Đàn đặt hộp gỗ đàn hương có chứa đủ loại giấy cổ trên đầu gối, thậm chí còn có cả loại lụa mỏng hiếm thấy nhất, có thể giúp cô phục hồi một trăm bức tranh chữ cổ, đồng thời còn không phải là văn vật!

Dù gì cũng không được phép lấy văn vật phục hồi văn vật.

Mà bây giờ đã có thể dùng giấy cổ phục hồi tranh chữ cổ, vô cùng thực tế.

Nhìn những đỉnh núi mây mù lướt qua cửa kính ô tô, cô như lạc vào chốn thần tiên.

Thật không dám giấu, bây giờ cô cũng cảm thấy có chút mơ hồ, tờ giấy cổ mà cô hằng mơ ước, thế mà đã ở trong tay cô rồi sao?

Cô nhướng mày, lén nhìn người đàn ông mang đến cảm giác tồn tại mạnh mẽ đang ngồi bên cạnh.

Nhiệt độ trong xe cao, Dung Hoài Yến mặc bộ vest được cắt may tinh xảo, cà vạt được thắt vô cùng tỉ mỉ lộ vẻ cao quý nho nhã. Anh đang chậm rãi vuốt phẳng những nếp gấp trên cổ tay áo sơ mi trắng như tuyết.

Chỉ với gương mặt này, không biết đã thu hút bao nhiêu người phụ nữ thèm muốn nhỏ dãi.

Đột nhiên, Cố Tinh Đàn nhớ Dung Hoài Yến từng nhắc đến việc nhà anh có quan hệ thân thiết lâu đời với nhà họ Đường, vậy…

Cô nhíu chặt mày, dò hỏi: “Ông Đường và Đường Y Nhã có quan hệ thân thích hả?”

“Ông Đường là ông nội của cô ta.”

Dung Hoài Yến thờ ơ trả lời.

Ông nội?

Cố Tinh Đàn phản ứng lại, quan sát anh già đang bình thản từ trên xuống dưới, cô chợt thấy khϊếp sợ.

Không hổ là anh.

Cháu gái lấy đồ của anh, Dung Hoài Yến tới nhà người ta tịch thu tất cả các giấy tờ được giấu kín mà chẳng cần tốn hơi sức nào.

Còn khiến ông cụ Đường cười híp mắt tiễn anh đi.

Một lúc sau, đôi tay nhỏ mảnh mai mềm mại nhanh chóng vươn qua vuốt nếp nhăn trên áo giúp anh, ra dáng một người vợ hiền, vừa nhẫn nại vừa dịu dàng.

Rồi sau đó, đôi mắt như được nước gột rửa cong lên, ngoan ngoãn nhìn anh.

Gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn ra vẻ đứng đắn, nâng tay anh lên và nói: “Cảm ơn Tổng giám đốc Dung đã cống hiến cho sự nghiệp phục hồi nước ta.”

Dung Hoài Yến nhìn ống tay áo bị cô càng vuốt càng nhàu, anh hơi khựng lại.

Sau đó, anh thờ ơ buông tay áo của mình ra, giọng điệu lạnh lùng lên tiếng: “Chuyện nên làm thôi. Dù sao cũng là giao dịch vì mợ Dung đã thỏa mãn sở thích "biếи ŧɦái" của anh.”

Cố Tinh Đàn lập tức nhớ đến lời mình nói vào tối hôm qua.

Cái tên khắt khe này.

Đồ thù dai.

Liếc thấy chiếc hộp gỗ đàn hương vẫn đặt yên ổn trên đầu gối, Cố Tinh Đàn suy nghĩ khoảng nửa phút rồi mới nghiêng người qua, cởϊ áσ khoác trên người xuống, để lộ vóc dáng lung linh thướt tha được gói gọn trong chiếc váy đen cổ vuông, rõ ràng không hở hang nhưng vẫn mang theo dáng vẻ quyến rũ.

Cô vươn cánh tay mảnh khảnh về phía "đồ thù dai" đang ngồi ngay thẳng bình chân như vại bên cạnh, nhắm chặt đôi mắt long lanh, Cố Tinh Đàn khẽ hất cằm nhỏ tinh tế: “Tới đi.”

Ánh sáng chiếu vào trong xe có hơi ảm đạm, mơ hồ có thể thấy hàng chữ ‘thấy chết không sờn’ trên khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp kia.

Cố Tinh Đàn ám thị tâm lý hơn nửa ngày trời mới làm ra vẻ hy sinh thế này.

Cô nhắm chặt hai mắt chừng vài giây.

Mãi đến khi cô sắp mất kiên nhẫn thì mới cảm nhận được có bóng dáng áp đảo cực mạnh bao trùm, hàng mi của Cố Tinh Đàn cong lên, không kiềm được mà run nhẹ.

Tới rồi, tới rồi.

Không biết lần này tên biếи ŧɦái Dung Hoài Yến muốn làm gì cô gái yếu ớt, ngây thơ đáng thương nhưng lại xinh đẹp mê người như cô đây.

Bỗng nhiên, trán cô bị ngón tay vừa ấm vừa lạnh của người đàn ông búng vào.

Đột nhiên Cố Tinh Đàn mở mắt ra, nhìn thẳng vào đôi mắt cười mà như không của người đàn ông.

Anh không chờ cô lên tiếng.

Đôi môi mỏng của Dung Hoài Yến mấp máy, giọng điệu trầm thấp đáp: “Mợ Dung, quá đáng rồi.”

Cố Tinh Đàn chớp mắt, có vẻ chưa phản ứng kịp.

Cô quá đáng cái gì chứ?

Một giây sau.

Cô lại thấy xương ngón tay của người đàn ông nhẹ nhàng gõ lên hộp gỗ đàn hương bên cạnh mình.

Giọng điệu trong trẻo đánh giá:

“Đã chiếm hời rồi, còn thèm khát cơ thể của anh nữa.”

Dung Hoài Yến nói xong, vẻ mặt thản nhiên trở lại ghế ngồi, ra dáng ung dung đứng đắn, trái tim trong sáng.

Cố Tinh Đàn lộ vẻ ngạc nhiên.

Đồ chó này còn dám đổi trắng thay đen.

Cô thừa nhận mình đã chiếm hời.

Nhưng…

Ai thèm khát cơ thể của anh chứ?

Thời hạn giao tranh đã tới gần, sau khi Cố Tinh Đàn nhận được tài liệu phục hồi thì không dám chậm trễ, cô trở về Lăng Thành ngay trong đêm.

Cô bắt đầu kích hoạt chế độ bế quan phục hồi tranh chữ.

Dùng hành động thực tế chứng minh, mình không có thèm thuồng cơ thể của ai kia.

Năm nay Lăng Thành nhiều tuyết, từ khi có tuyết đầu mùa từ nửa tháng trước thì đã giống như mở chốt vậy.

Cách một vài hôm thì sẽ có trận tuyết lớn.

Bên ngoài giống như bị đóng băng.

Để tránh bức tranh cổ bị tổn hại lần thứ hai, trong phòng phục hồi không bật điều hòa nhiệt độ cao, cô gái thanh tú xưa nay đứng trước bàn gỗ trầm hương tập trung sửa tranh, dường như không cảm nhận được nhiệt độ đang không ngừng giảm xuống.

Lúc này, đầu ngón tay trắng trẻo mịn màng đã ửng đỏ.

Khung cảnh giống như ngưng đọng thời gian, chỉ có hai chiếc chuông nhỏ trên dây đeo mắt kính kim loại bên tai cô gái chạm vào nhau phát ra âm thanh nhỏ vụn theo động tác nhẹ nhàng của cô là có vẻ sống động.

Hai tiếng sau.

“Chà, cô Cố, cô không cảm thấy lạnh hả?”

Lúc Nam Trĩ đi vào đã run cầm cập, xém chút là bị chết cóng.

Trong phòng còn lạnh hơn băng tuyết đầy trời bên ngoài.

Mắt thấy đôi môi của cô Cố mím chặt, cô đang cúi mắt nhìn tranh, vẫn chưa ra tay phục hồi. Trên gương mặt trước giờ luôn thanh tú chói mắt, nay đã thấm lạnh nên có chút nhợt nhạt.

Trong lòng Nam Trĩ chợt hồi hộp.

Chẳng lẽ giấy mới cũng không phục hồi được sao?

Cô ấy ngước nhìn thời gian, nhón chân lên, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Cố Tinh Đàn, cẩn thận từng li từng tí nhắc nhở: “Cô Cố, quản lý bảo tàng sắp tới rồi, cô nên giao tranh rồi đó.”

Cuối cùng Cố Tinh Đàn cũng hoàn hồn.

Đúng rồi.

Hôm nay là thời gian giao tranh.

Cô bình tĩnh cất "Xuân cung bí hí đồ’.

Lúc này, cô lười biếng vươn vai dựa lưng vào ghế lớn, vô thức muốn xoa phần gáy đang mỏi, đầu ngón tay lạnh như băng vừa chạm vào làn da cực mỏng phía sau gáy thì suýt nữa đã lạnh cóng.

“Có nước không?”

Cố Tinh Đàn đã không nói chuyện một lúc lâu, giọng vốn trong trẻo mượt mà nay lại trở nên khàn khàn lười biếng.

Nam Trĩ vội vàng đưa bình giữ nhiệt qua và nói lời an ủi: “Cho dù chưa sửa xong cũng chẳng sao, dù gì mọi người đều biết tài liệu không ổn, kỹ thuật có tốt đi nữa cũng uổng công.”

Cố Tinh Đàn nhấp một ngụm nước ấm có nhiệt độ phù hợp, bỗng nhiên hơi nước che mờ tầm mắt của cô, đầu ngón tay trắng nõn hờ hững tháo chiếc kính gọng vàng trên sống mũi xuống.

Sau khi được thấm nước, đôi môi đã khôi phục lại vẻ kiều diễm khẽ nhếch lên, cô dài giọng nói: “Đúng thế, vậy phải làm sao đây?”

Hai tay của Nam Trĩ giấu trong ống tay áo, cô ấy chau mày suy tư: “Hay là… Xin quản lý bảo tàng đổi nhiệm vụ phục hồi tranh cổ thành bài kiểm tra?”

Trong lúc cô ấy nói.

Cố Tinh Đàn đã tiện tay cầm cuộn tranh đã được sửa xong, một tay cầm bình giữ nhiệt màu trắng bạc, cất bước ra ngoài phòng làm việc: “Vậy đi thôi.”

“Hả?”

Nam Trĩ vô thức đi theo, thấy hướng đi của cô Cố ngày càng không đúng, cô ấy vội nhắc nhở:

“Cô Cố, chúng ta không thể đến thẳng sảnh hội nghị. Hôm nay là đại hội tổng kết nửa năm một lần, có rất nhiều người đang ở đó.”

Chẳng phải nên lén lút xin quản lý bảo tàng dễ tính một chút hay sao?

Tại sao cô Cố cứ không làm theo lẽ thường.

Lúc này, trong phòng hội nghị của viện bảo tàng.

Mỗi phòng phục hồi đều cử ra ít nhất hai người tham gia, chủ yếu là muốn tổng kết công việc của nửa năm này.

Vốn dĩ ngành phục hồi không có chủ đề gì để hóng hớt.

Lần này, dĩ nhiên mọi người đều dồn hết sự chú ý lên tay ngang như Cố Tinh Đàn trong phòng phục hồi tranh chữ cổ, nhất là hôm nay, đúng lúc cô phải nộp tranh.

Có người cười trên nỗi đau của người khác: “Nghe nói cô ấy đã bỏ cuộc rồi. Không nói đến việc chiếm phòng phục hồi lớn nhất trong viện bảo tàng, lại còn chưa thông qua khảo sát. Nếu tôi là cô ấy, tôi cũng ngại xuất hiện lắm.”

“Thầy Tùy, cơ hội của thầy đến rồi.”

Tùy Khiển An đã bắt đầu học việc từ mười mấy tuổi, không dễ gì bây giờ mới một mình đảm nhiệm phục hồi đồ gỗ, anh ta đã nhớ căn phòng phục hồi kia rất lâu rồi. Theo lý thì hẳn nên chia cho anh ta hoặc Đường Y Nhã.

Thật không ngờ lại bị nẫng mất.

Tay ngang như Cố Tinh Đàn là cái thá gì.

Vốn đã có oán niệm nặng nề, lúc này anh ta cười nhạo: “Không có trình độ chút nào, sớm muộn gì cũng phải hai tay dâng cho người có năng lực thôi.”

Trùng hợp, Cố Tinh Đàn vừa đi vào đã nghe thấy, ánh mắt cô dán chặt lên người của Tùy Khiển An.

Giẫm trên đôi giày bệt, cô giống như đi tản bộ, chậm rãi đến trước mặt anh ta. Cố Tinh Đàn quan sát anh ta từ trên xuống dưới, sau đó bờ môi lạnh lẽo khẽ nhếch lên:

“Vậy cả đời này anh cũng không còn cơ hội nữa rồi.”

Cô đổi chủ đề: “Không đúng, anh vẫn còn cơ hội. Tuy anh đã học kỹ thuật phục hồi hơn bốn mươi năm cũng không thể cạnh tranh qua tôi, anh hãy học thêm bốn mươi năm nữa thử xem.”

Đám đông ngạc nhiên nhìn Cố Tinh Đàn đang thốt ra những lời ngông cuồng.

Họ tuyệt đối không ngờ cô lại thẳng thắng đến vậy.

Quan trọng là…

Tùy Khiển An: “Năm nay tôi mới hai mươi chín.”

Thấy quản lý bảo tàng đã sắp đến cửa, Cố Tinh Đàn thờ ơ xua tay: “Trẻ tuổi quá đi…”

Cô rất am hiểu phải làm thế nào mới có thể khiến người ta tức chết.

Sau đó, cô chẳng thèm liếc anh thêm nữa, cầm bức tranh đi tới chỗ quản lý bảo tàng.

Để lại Tùy Khiển An sắp tức điên lên.

Đường Y Nhã đứng trong góc, yên lặng nhìn Cố Tinh Đàn vừa đi vào đã chiếm hết mọi ánh nhìn, thường ngày ánh mắt cô ta ôn nhu điềm đạm nhưng bây giờ lại dậy sóng hiếm thấy.

Bên này, với tư cách là một trong số ít người trong bảo tàng biết thân phận của Cố Tinh Đàn, quản lý bảo tàng đặt nhiều kỳ vọng vào tranh chữ cổ đầu tiên mà cô phục hồi sau khi cô được nhận việc.

Vừa nhận xong, ông ta liền trải ra trên bàn làm việc của mình.

Thậm chí còn chưa kịp chào hỏi với mọi người.

Ông ta càng nhìn, càng không che được ý cười trên mặt.

Mọi người đều thấy nét mặt của quản lý bảo tàng.

Có người nghi ngờ, chẳng lẽ tình độ phục hồi của Cố Tinh Đàn thật sự không tệ?

Tùy Khiển An xụ mặt, và mấy đồng nghiệp bên cạnh không hài lòng với Cố Tinh Đàn lại nhìn nhau.

Lúc này, đột nhiên quản lý bảo tàng vẫy tay với mấy bậc thầy ngồi cách đó không xa: “Mọi người qua đây phán đoán xem, trình độ này có tư cách làm thợ phục hồi tranh chữ cổ của chúng ta không?"

Mấy bậc thầy cũng tỏ ra tò mò, họ lần lượt đứng dậy.

Những thợ phục hồi trẻ với những tâm tư khác cũng tiến lên vây quanh xem xét.

Ông Từ là thợ phục hồi sách cổ có thâm niên lâu nhất trong bảo tàng, ông bưng tách trà trong tay, vừa định đặt xuống để xem kỹ, ai ngờ vừa đi tới bên bàn, đột nhiên chân bị vướng thứ gì đó.

Trọng tâm cơ thể của ông Từ không vững, lúc nghiêng người, cổ tay đang bưng tách trà mất kiểm soát mà đổ về phía trước.

Dưới ánh đèn trắng lóa, những giọt nước trong vắt hòa cùng lá trà xanh ngọc bích, tạo thành đường cong xẹt qua giữa không trung.

Giống như đang tua chậm, thực tế thì lại cực nhanh.

Nước lan đầy trên bức tranh cổ được trải rộng ra trên bàn.