Chương 2

Ngay trung tâm thị trấn, nhà hàng buffet Plaza

Giang Lập Hoài đã đặt chỗ từ hai ngày trước, vừa vào cửa hàng vừa báo tên, người phục vụ đã dẫn cả nhà ba người đến bàn đã chuẩn bị.

“Tiểu Đậu ngoan ngoãn ngồi đây với mẹ, để ông nội đi ra lấy đồ ăn.”

"Dạ."

Nhìn dáng người cao lớn với bờ vai rộng eo hẹp của ngừoi đàn ông, Nguyễn Thanh cảm thấy tràn đầy cảm giác an toàn, sau khi chồng cô gặp tai nạn ở công trường, cô tưởng rằng cuộc đời mình sẽ sụp đổ, thời điểm đôi mắt cô nhòe đi vì nước mắt, một thân hình cao lớn, đĩnh bạt xuất hiện trong tầm mắt cô, trầm giọng nói: “Đừng lo, ta sẽ chăm sóc con cùng đứa bé.”

Bốn năm qua, người đàn ông này đã hoàn thành tốt bổn phận làm cha, làm ông, nuôi dạy đứa trẻ khỏe mạnh mập mạp, chưa bao giờ coi cô là gánh nặng, ngay cả người chồng đã khuất của cô cũng không thể làm được điều này.

Đang lúc Nguyễn Thanh thất thần suy nghĩ, trên bàn ăn bày đã bày biện đầy đủ các loại món ăn thơm ngon, hấp dẫn, Tiểu Đậu Đậu nhìn thấy liền chảy nước miếng, không chỉ có khoai tây chiên xắt nhỏ và kem mà cô bé thích, mà còn có những món mà cô bé không thích, nhưng ở trước mặt ông nội, cô bé không dám kén chọn đồ ăn.

Nguyễn Thanh nhìn canh ngô trên bàn ăn, cau mày, giống như con gái mình, cô cũng kén ăn.

“Cha, canh ngô có thể không…”

"Không thể"

"..."

Tiểu Đậu Đậu bên cạnh cười lớn, gắp một thìa đưa vào miệng mẹ:

"Mẹ, mẹ không được kén chọn đồ ăn."

“Vậy thì súp cà rốt kia Đậu Đậu cũng phải uống hết.”

"..."

Giang Lập Hoài nhìn hai mẹ con vẻ mặt cay đắng, không khỏi mỉm cười nói: "Uống xong sẽ có thưởng."

Phần thưởng? !

Hai mẹ con nghe vậy, đưa mắt nhìn nhau, mắt lớn mắt nhỏ nhìn thẳng vào khuôn mặt ấm áp như gió xuân của người đàn ông.

"Ông ơi, phần thưởng là gì vậy?"

“Thứ sáu tuần sau sẽ có một bữa tiệc buffet sang trọng ở bãi biển.” Giang Lập Hoài bắt chước cô bé, đưa một miếng cà rốt nhỏ tới miệng cô bé, sau đó còn bật mí thêm một chút cám dỗ “Tới đó còn có thể xem bắn pháo hoa và đi chơi công viên nước.” ..."

“Tiểu Đậu Đậu sẽ ngoan ngoãn ăn cà rốt, không kén chọn bất cứ thứ gì.”

"..."

Nguyễn Thanh sắc mặt con gái thay đổi còn nhanh hơn cả lật sách, ánh mắt đánng thương lại nhìn vào khuôn mặt người đàn ông: “Cha…”

"Con có thể không uống. Thứ sáu tuần sau gia đình chúng ta có thể đi biển hay không là tùy vào con."

"..."

“Mẹ, mẹ đi biển, đi công viên nước đi, mẹ không thể kén ăn giống như Tiểu Đậu Đậu được.”

Tiểu Đậu Đậu chớp chớp đôi mắt to, nũng nịu nói: "Mẹ, mẹ đã quên hậu quả của việc kén ăn rồi sao?

Nguyễn Thanh tiếp thu lời nhắc nhở của con gái, không khỏi giật mình, lập tức không có chút ý định kén chọn đồ ăn nào nữa, ngoan ngoãn uống mấy ngụm canh ngô trong bát.

Giang Lập Hoài bị hành động ngấu nghiến của con dâu chọc cười, ánh mắt lại nhìn về phía cháu gái: "Phần của mẹ đã xong rồi, súp cà rốt của con còn chưa ăn xong."

"Uống, Tiểu Đậu Đậu sẽ uống ngay."

“Tiểu Đậu Đậu giỏi quá.”

"Còn con thì sao?"

"..."