Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kiều Thê Có Không Gian: Dạy Con, Làm Giàu

Chương 42: Muốn Chiếm Lợi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tạ Vân Cẩn được sinh ra ở thôn Tạ gia, vì vậy cho dù ngày sau hắn có ra ngoài thì thôn Tạ gia này cũng là cội nguồn của hắn.

Người ở thời đại này vô cùng chú trọng gia tộc, nếu không xem trọng gia tộc thì ngày sau, cho dù vào triều làm quan cũng sẽ bị quan trong triều luận tội.

Tạ Vân Cẩn ngày sau phải thi khoa cử, đậu Trạng Nguyên thành Thủ phụ, cho nên thôn Tạ gia rất quan trọng, huống chi bốn đứa nhỏ này ngày sau cũng muốn ra ngoài, cho nên làm người phải chú ý tới thanh danh.

Lục Kiều suy nghĩ, nàng mỉm cười nhìn những người đứng trước hàng rào, cao giọng nói.

"Nếu mọi người muốn ăn thịt, vậy ta sẽ cho người làm thịt lợn rừng."

Nàng dứt lời nhìn về phía Triệu thị đang đứng một bên nói: "Lai Phúc tẩu, muội nhớ hình như Hổ tử có thể gϊếŧ lợn, tỷ có thể làm phiền hắn đến gϊếŧ lợn giúp muội được không."

Triệu thị lập tức vui vẻ gật đầu: "Được, được."

Nàng ta vừa ngẩng đầu đã thấy con dâu đứng bên ngoài hàng rào, lập tức căn dặn: "Xuân Yến, con đi gọi chồng mình đến đây gϊếŧ lợn rừng giúp vợ Vân Cẩn đi."

Vợ của Hổ tử có tên là Lâm Xuân Yến, sau khi gả cho Hổ tử không sinh được con nên ở nhà chồng không có tiếng nói, bình thường không dám làm trái lời của mẹ chồng, cho nên sau khi nghe Triệu thị căn dặn đã lập tức trả lời: "Dạ, nương."

Lục Kiều liếc mắt nhìn những thôn dân ngoài sân, nói: "Lát nữa sẽ gϊếŧ lợn, nhà ai muốn thì đến cân một chút đem về, tất cả mọi người đều là láng giềng cho nên ta cũng không thu gì nhiều, chỉ mười lăm văn một cân."

Thịt heo trên chợ đã hai mươi văn một cân, thịt lợn rừng còn là hàng hiếm, đôi khi sẽ còn cao hơn một chút.

Không ngờ vợ của Vân Cẩn vừa cất lời đã bớt đi năm văn tiền, mỗi người đều vui vẻ.



"Được, thế thì lát nữa nhà của ta cũng đến đây lấy một cân về."

"Nhà của ta cũng sẽ lấy một cân để ăn đỡ thèm."

Mỗi người đều trở về trong vui mừng, tất nhiên cũng có người không vui.

Góa phụ Lý vô cùng không vui, còn tức giận nói: "Vợ Vân Cẩn này, đều là người cùng quê, ngươi bắt được con lợn rừng lớn như vậy, sao có thể lấy tiền của mọi người chứ?"

Lời của góa phụ Lý vừa nói ra đã có người nhỏ giọng hùa theo: "Đúng vậy, đều là hàng xóm láng giềng, sao có thể lấy tiền được chứ."

Lục Kiều ngẩng đầu nhìn góa phụ Lý ở bên ngoài hàng rào, người đàn bà này chính là nương của Thẩm Tú, bình thường chẳng những độc miệng mà còn vô cùng ham thích chiếm lợi, tác phong cũng rất tệ.

Nghe nói, trong thôn có rất nhiều nam nhân có quan hệ với bà ta, luôn muốn những món quà nhỏ từ những tên nam nhân này.

Lục Kiều cười lạnh nhìn góa phụ Lý: "Vân Cẩn nhà ta bị thương nặng, bà là hàng xóm láng giềng với ta sao không lấy ra chút bạc để nhà của ta trị thương, nhà của ta trên có người bị thương nặng, dưới có bốn đứa nhỏ cần phải nuôi, sao không thấy bà đến giúp chút gì?"

Lục Kiều nói ra bên ngoài hàng rào đã có không ít người mắng góa phụ Lý, người đàn bà này thật không không ra gì.

"Ngươi làm người nên biết xấu hổ đi, tham lam lợi ích đến không biết điểm dừng."

"Thèm thịt của nhà người ta, sao không nhìn xem tình hình của người ta thế nào, đúng là không biết xấu hổ."
« Chương TrướcChương Tiếp »