Chương 27: Chân tướng (2)

"Cái gì, nha đâu Tô Tuyết Nhi kia trộm đô của người ta à, đây là chuyện con gái trưởng thành có thể làm ra sao." Một cô vợ trẻ có quan hệ tốt với chị dâu cả Tô nói.

"Mọi người quên rồi à, chẳng phải mấy năm trước cha cô ta Tô Vượng Phúc còn từng đi ăn trộm ngô nhà người ta hay sao." Một thím khác châm chọc nói.

"Đúng vậy, còn để người ta lột cả quần nữa chứ."

Mọi người cùng cười phá lên, mấy năm trước còn quản không nghiêm như bây giờ, bình thường Tô Vượng Phúc hay đi ăn trộm ăn cắp, bị người bắt được cũng không chịu sửa đổi. Mấy năm nay đã khác, tất cả đều là đồ của nhà nước, bị bắt được sẽ bị phê đấu, ông ta mới chịu thu liễm.

Tô Tuyết Nhi nghe bọn họ nói đến ngượng chín mặt, biết hôm nay không phải là Tô Niên Niên chết thì chính là mình chết, nếu để Tô Niên Niên trở mình thành công, cô ta đừng nghĩ tới chuyện ở lại thôn Tô gia này nữa. Cô ta giả vờ như không thể chịu đựng được nữa, nói: "Niên Niên, cậu biết mà, tôi vnn làm vậy đều là vì cậu cả.

" Ư, tiếp tục đi."

Tô Tuyết Nhi như đang buộc mình phải hạ quyết tâm, cắn răng:

"Niên Niên, tôi từng khuyên nhủ cậu rồi, giờ cậu đã là phụ nữ đã lập gia đình, không thể nhớ thương thanh niên trí thức Điên nữa, nhưng cậu vẫn không chịu nghe lời khuyên của tôi, khăng khăng bắt tôi lừa thanh niên trí thức Điên tới chỗ đó, tôi không muốn đi, cậu lại câu xin tôi, tôi..."

"Tô Tuyết Nhi nói thật sao? Nha đâu nhà họ Tô kia trộm người hả?"

"Hóa ra là Tô Niên Niên có tình ý với thanh niên trí thức Điền người ta, nhưng Triệu Hiểu Mai không để cho nói."

"Nếu đây là sự thật, vậy sao nha đầu Tô Niên Niên kia trở về nhà chồng được nữa."

Hàn Thanh Minh biết giờ mình có lên tiếng, những người này cũng sẽ không tin. Vì vậy, anh đứng ở sau lưng Tô Niên Niên ngay trước mặt mọi người đứng, dùng hành động thực tế để chứng minh anh tin tưởng cô.

Sắc mặt của Tô Tuyết Nhi trở nên khó coi, tại sao đã đến lúc này rồi, Hàn Thanh Minh vẫn còn tin tưởng Tô Niên Niên.

Tô Niên Niên liếc nhìn anh, ngậm đây đa tình, kiều diễm mê người, làm lòng Hàn Thanh Minh cảm thấy ngứa ngáy.

"Tô Tuyết Nhi, cậu làm trò trước mặt người nhà họ Tô gọi tôi đi ra chắn sẽ nói bọn họ thiên vị tôi, là nhưng tôi lên tiếng, cậu chắc ngoài, được rồi, nếu người nhà nhưng không khéo là lúc đó còn có Mã đại nương nữa... "

Tô Niên Niên nhìn về phía Mã đại nương: "Mã đại nương, dì không phải là người nhà họ Tô, dì có thể nói cho mọi người biết, lúc Tô Tuyết Nhi tới gọi cháu, cháu đã nói như thế nào không?"

Mã đại nương đã muốn nói chuyện từ lâu rồi, nếu Tô Tuyết Nhi không đến câu xin Niên Niên, sao cô có thể đi ra ngoài: "Tôi không nói dối, là Tô Tuyết Nhi tới nhà họ Tô xin Niên Niên đi ra, lúc ấy tôi còn nhớ rõ là nha đâu Niên chết không muốn đi ra ngoài hỏi bên ngoài lạnh lắm, sống Tô Tuyết Nhi gần như là quỳ xuống câu xin, Niên Niên mới chịu đi ra."

Nghe Mã đại nương nói đến đây, ánh mắt mọi người nhìn Tô Tuyết Nhi đều thay đổi, sao con gái con đứa lại ác độc đến vậy chứ, lúc trước nha đâu nhà họ Tô chơi rất thân với Tô Tuyết Nhi, sao cô ta có thể làm ra chuyện không biết xấu hổ này.

"Không phải, không phải như vậy, là Tô Niên Niên bảo cháu gọi thanh niên trí thức Điên tới, nếu không vậy tại sao hai người nói chuyện lại không để cháu ở cùng, vừa rồi lúc bắt được chỉ có hai người bọn họ ở cạnh nhau." Tô Tuyết Nhi đau khổ giãy giụa.

Xem ra hôm nay không lộng chết cô ta thì không được rồi, Tô Niên Niên nhìn những người đi theo mẹ Tô Tuyết Nhi tới đây, hỏi mẹ mình: "Trong số các thím bên kia, có thím nào bình thường hay buôn chuyện nói xấu người khác không."

Tuy Triệu Hiểu Mai không biết con gái mình muốn làm gì, nhưng bà ấy vẫn chỉ vào một người phụ nữ đội khăn xếp tối màu đứng trong đó.

Tô Niên Niên đi tới chỗ mấy người, hỏi: "Xin hỏi thím, tại sao các thím lại đi tới nhà chúng cháu?"

"Thái Hà nói, đây là lần đầu tiên cháu về thăm nhà mẹ đẻ dịp tết, rủ chúng ta qua xem nhà chồng cháu đối xử với cháu như thế nào?"

Tuy Tô Tuyết Nhi và Tô Niên Niên có tình cảm rất tốt, nhưng Ngụy Thái Hà và Triệu Hiểu Mai lại nổi tiếng là không hợp nhau, còn lâu cô mới tin Ngụy Thái Hà có lòng tốt quan tâm đến cô.

"Vậy thím ơi, thím Ngụy vừa qua đây đã nghe được tiếng có người nói chuyện ở sau nhà chúng cháu, các thím có nghe thấy không?"

Thím nhà họ Phương lắc đầu, tỏ vẻ không nghe thấy gì, lúc đó bà ta còn thắc mắc nghĩ, tại sao Thái Hà vừa qua đây đã đi thẳng nhà bọn họ.

Tô Niên Niên lại nhìn mấy người kia, bọn họ hoặc là không nói câu gì, hoặc là lắc đầu, không một ai nói mình nghe thấy. Bọn họ đều không dám nói bậy, con t thứ hai nhà họ Tô là nhân viên kế toán của thôn, đắc tội với Đại đội trưởng cũng không thể đắc tội nhà bọn họ.