Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kiều Triền

Chương 108: Sự thật năm ấy 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhưng bây giờ Tô Yểu và gia đình náo loạn thành như vậy, nếu Tô Yểu trở về nhà họ Thẩm thì còn có thể cho nhà họ Tô một con đường sống sao? Cho nên Vương Quyên và Tô Vệ Đông lấy đồ của Tô Yểu đi giám định quan hệ huyết thống, để Tô Mạn thay thế Tô Yểu. Dù sao tuổi trong sổ hộ khẩu của hai người cũng chênh lệch chưa đến một tuổi, rất khó phát hiện.

Chuyện đã qua hơn hai mươi năm, chỉ cần có giám định quan hệ huyết thống thì cho dù có trăm ngàn sơ hở cũng phải tin.

“Nhưng con hơi sợ.”

Chuyện này một khi bị phát hiện thì cô ta không còn đường sống.

“Mạn Mạn, chúng ta đều là vì tốt cho con, cũng mạo hiểm vì con, con tự mình ngẫm lại đi, nhà họ Thẩm chính là nhà giàu sang phú quý, con nỡ nhường cho Tô Yểu sao?”

Tô Mạn nghe được những lời này, không còn sợ nữa: “Không được, không thể nhường cho cô ta.”

Từ nhỏ Tô Yểu đã là người bị cô ta chà đạp, sao Tô Yểu có thể trở thành thiên kim nhà họ Thẩm, trở thành người được mọi người vây quanh được? Tuyệt đối không được!

“Con biết là tốt rồi, đến lúc đó hết thảy đều có mẹ, con còn nhỏ, không biết cái gì hết, cũng không cần con miêu tả chuyện khi còn bé.” Chỉ cần Tô Mạn gan là được.

“Vâng.”

“Ừ, mấy ngày nay chăm sóc mặt tốt trước, đừng để người nhà họ Thẩm nhìn ra manh mối, đến lúc đó bố mẹ sẽ đi tìm người nhà họ Thẩm, bố con hôm qua xúc động và cũng thật sự tức giận, con đừng trách ông ấy. Con không biết hiện tại nhà họ Tô lung lay sắp đổ, nếu như không thể leo lên nhà họ Thẩm, nhà chúng ta liền xong đời.”

“Con biết rồi, con đều nghe hai người.” Tô Mạn vừa nghĩ đến chuyện mình sắp trở thành thiên kim nhà họ Thẩm thì sao còn có thể tức giận với Tô Vệ Đông.

Cô ta nhất định sẽ mạnh hơn Tô Yểu, cô ta phải vả mặt Tô Yểu thật đau, báo thù cho mình!

*

“Keng...” Tô Yểu không cầm chặt đũa trong tay, rơi xuống đất, thở dài: “Ngay cả đũa cũng cầm không vững.”

Bà nội cười: “Lúc ăn cơm đũa rơi xuống đất, chứng tỏ có người mời cơm.”

“Thật sự sao, nào có ai mời cháu ăn cơm.” Đã một thời gian dài Tô Yểu không ra ngoài ăn: “Bà nội, ngày mốt cháu đi chụp tạp chí, còn có đại khái mười ngày sẽ quay phim mới, cháu tìm một căn nhà lớn hơn một chút.”

Rất nhiều thứ còn ở căn nhà trước kia, tiền thuê nhà cũng không rẻ, không còn sống ở đó nữa chẳng phải là lãng phí tiền bạc sao, tìm một căn nhà lớn sớm một chút, nếu có thể tìm một căn trong hoa viên Ngự Cảnh thì tốt rồi, cũng thuận tiện chuyển nhà.

“Được, đều nghe lời cháu.” Bà nội không lên mạng, hoàn toàn không biết những gì đang xảy ra, cũng không ai nói với bà nội, như vậy cũng tốt, biết rồi sẽ không thoải mái.

Đến tối hôm nay, nhiệt độ đã gần như tan hết, công ty cũng kịp thời rút hot search của cô xuống. Tô Yểu cũng không muốn bởi vì chuyện xé rách mặt với nhà họ Tô mà nổi danh, mặc kệ có phải lỗi của cô hay không thì làm vậy cũng khiến người ta cảm thấykhông tốt.

Cô hy vọng sau này sẽ lên hot search vì bộ phim phát sóng, phim được công chiếu, tạp chí xuất bản, đoạt giải thưởng.

Lục Chi Châu bận đến mười một giờ mới trở về, lúc vào phòng rón rén, sợ đánh thức bà nội, người lớn tuổi ngủ không sâu giấc.

Đẩy cửa vào phòng thấy Tô Yểu còn chưa ngủ: “Em chờ anh về hả? Đã mấy giờ rồi.”

“Không có, em đang đọc lời thoại, nếu quay lại, em cảm thấy chính là cho em một cơ hội tiến bộ, em muốn quay tốt hơn.”

Lục Chi Châu cười, cởi nút áo ra: “Em đây là chiến sĩ thi đua nha.”

“Cũng tạm.” Tô Yểu ngáp một cái: “Anh ăn cơm chưa?”

“Ý em là ăn khuya sao?” Đã mười một giờ rồi, còn hỏi ăn cơm chưa.

“Cơm tối, ăn rồi là tốt, em ngủ đây, ngày mai lại làm chiến sĩ thi đua.”

“Được, ngủ đi.”

Lục Chi Châu đi tắm rửa, từ phòng tắm đi ra, thấy Tô Yểu đã nhắm mắt lại ngủ, anh đi qua cúi đầu hôn lên môi cô, cũng tắt đèn đi ngủ.

Trong khoảng thời gian này thật sự hiếm khi hai người ở cùng một chỗ, trước đó hai người quay phim ở những địa điểm khác nhau, hai tháng cũng chưa chắc có thể gặp mặt một lần.

Đây đại khái cũng là vì sao gần đây tình cảm của hai người tiến bộ vượt bậc, ở chung rất quan trọng.

*

Lưu Di đi cùng Tô Yểu tới chụp tạp chí, sáng sớm đã đến, phải trang điểm tạo hình, bởi vì tạo hình phong cách Hồng Kông, đây cũng là lần đầu tiên Tô Yểu thử kiểu trang điểm này.

Sau khi tạo hình xong, Tô Yểu cũng hơi thấy lạ lẫm, ngay cả Lưu Di cũng thán phục: “Quá đẹp! Tô Yểu, trước đây sao chị lại không phát hiện ra tạo hình phong cách Hồng Kông có thể làm nổi bật ưu điểm của em chứ.”

Stylist cũng cười, đã lâu không phát hiện nghệ sĩ thích hợp với phong cách Hồng Kông như vậy: “Ngoại hình cô Tô tốt, ngũ quan cũng tương đối tươi sáng, thích hợp trang điểm đậm, môi đỏ kiều diễm.”

“Cảm ơn.” Tô Yểu nhìn mình trong gương, quả thật không giống lúc trước, lúc trước cô không kẻ mắt, mắt cô là mắt hoa đào, kẻ mắt càng thêm quyến rũ.

Tô Yểu chụp một tấm ảnh tự sướиɠ, gửi cho Lục Chi Châu.

“Cô Tô, có thể chụp rồi.”

Tô Yểu đưa điện thoại cho Lưu Di, đi theo nhân viên công tác.

Vào giới giải trí nhiều năm, các tư thế tạo dáng đều tốt, các cảnh chụp cũng được coi là hài hòa. Lúc tạm nghỉ, sau khi kiểm tra xem có cần trang điểm lại hay không, Tô Yểu đi vào nhà vệ sinh.

Phía trước phòng vệ sinh là một hành lang dài, lúc cô đi qua, vừa khéo nhìn thấy Khương Nghi đang áp người vào một người đàn ông, người đàn ông kia cô biết, là Thẩm Tu Quân.
« Chương TrướcChương Tiếp »