Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kiều Triền

Chương 115: Gặp phụ huynh 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Khụ khụ...” Tô Yểu đột nhiên bị sặc, nghiêng đầu ho khan.

“Chột dạ?” Lục Chi Châu nhíu mày.

“Nói bậy, ai lo trước lo sau, em không có.” Tô Yểu đột nhiên cao giọng, nhìn trái nhìn phải, chỉ không nhìn Lục Chi Châu.

Lục Chi Châu liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu cô, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên: “Là heo.”

“Em...” Tô Yểu đang định giải thích thì có người gõ cửa, là nhân viên vào phục vụ đồ ăn.

Chỗ này đều được đặt trước nên hầu như mọi người đến là có thể bắt đầu phục vụ, không phải đợi lâu.

Tô Yểu bĩu môi, không nói nữa.

Gọi tổng cộng năm món và một canh, không tính là phong phú nhưng hai người ăn dư dả.

“Ăn cơm thôi.” Tô Yểu lười tranh cãi với anh.

“Bây giờ em học l*иg tiếng, em cảm thấy vẫn nên luyện nhiều hơn, đáng tiếc anh quá bận rộn, em chỉ có thể tự mình luyện tập, sau đó ghi âm rồi tập lại.” Tô Yểu nói đến đề tài khác, chuyển hướng vô cùng cứng rắn.

Lục Chi Châu cười nhẹ, trong mắt có chút sủng nịch nhưng không nói gì: “Muốn anh tìm cho em một giáo viên không?”

“Nhưng còn vài ngày nữa em sẽ vào đoàn làm phim, bỏ đi, chờ bộ phim này đóng máy, em phải cố gắng học tập một chút.”

“Được, cứ từ từ, không cần gấp gáp, lúc trước anh học l*иg tiếng cũng mất hai năm.”

Phim truyền hình và phim điện ảnh của Lục Chi Châu đều là do chính mình l*иg tiếng, cho nên ở phương diện này, anh cũng được giới chuyên môn tâng bốc. Dù sao hiện tại có quá nhiều người dùng diễn viên l*иg tiếng, rất nhiều nam nữ chính của nhiều bộ phim đều có chung một giọng nói, rất dễ nhận ra, nhất là khi hai bộ phim đồng thời phát sóng, cảm giác hai bộ phim đan xem lộn xộn vào nhau.

“Vậy em tranh thủ một năm rưỡi học xong.”

“Chậc, muốn đè đầu cưỡi cổ anh?” Lục Chi Châu múc canh cho cô.

Tô Yểu hừ hừ, phá lệ kiêu ngạo: “Không được sao?”

“Đương nhiên là được, anh chờ mong buổi tối em cũng có thể đè anh, đừng nhúc nhích một cái là liền hừ hừ nói không được.” Ánh mắt của người đàn ông thâm thúy.

Trái tim Tô Yểu run lên, giống như có một luồng điện xoẹt qua tim. Đương nhiên cô hiểu được anh đang nói gì, nhất thời thẹn quá hóa giận trừng mắt nhìn anh một cái: “Ăn cơm còn không bịt được miệng anh.”

Lục Chi Châu bật cười, không nói gì nữa.

Ăn cơm xong, hai người đeo khẩu trang đi dạo bên bờ sông rồi mới về nhà.

Tô Yểu đi tắm rửa, Lục Chi Châu nhận được điện thoại của bà Đỗ, không cần nghe thì anh cũng biết bà muốn nói gì.

“Mẹ, trễ thế này còn chưa ngủ sao?”

“Con trai, mẹ nghe anh trai con nói đã gặp bạn gái con?” Quả nhiên, Đỗ Yên cũng không uyển chuyển, hỏi một cách trực tiếp.

“Vâng, con ăn cơm với Yểu Yểu.”

“Anh trai con nói cô gái nhỏ rất xinh đẹp, khi nào con đưa cô bé về nhà, mẹ cũng muốn xem một chút.”

“Mẹ có thể lên mạng tìm ảnh của cô ấy, có cả.” Một tay Lục Chi Châu đút túi đứng trước cửa sổ sát đất.

“Có thể giống nhau hả? Ảnh là ảnh, người thật là khác.”

Đỗ Yên có hai đứa con trai, Lục Thừa Tuyên từ nhỏ đã ổn trọng, bà không lo lắng lắm. Trái lại Lục Chi Châu, bởi vì xuất ngoại học tập, sau đó lại vào giới giải trí, từ nhỏ đã phản nghịch, cho nên bà không khỏi lo lắng hơn.

Hơn nữa, hơn hai mươi tuổi Lục Thừa Tuyên đã ở bên Sanh Sanh, Lục Chi Châu bây giờ đã hai mươi tám tuổi, còn chưa đưa một người bạn gái về nhà, Đỗ Yên sợ anh vào giới giải trí sẽ làm loạn.

“Quả thật Yểu Yểu đẹp hơn ảnh chụp, nhưng gần đây bận quá, sợ là không có thời gian, hơn nữa còn chưa qua bốn chín ngày, con không tiện dẫn cô ấy về nhà.”

“Cái này cũng đúng, như vậy không lễ phép lắm, sợ dọa con bé, như vậy đi, ngày Quốc khánh con đưa về đây một chút, bố con cũng muốn gặp.”

“Con biết rồi, nếu ngày Quốc khánh cũng không có thời gian thì chỉ có thể chờ bộ phim này đóng máy.”

“Được rồi, chăm sóc con dâu mẹ thật tốt, đừng làm con bé chạy, bằng không bắt được con là hỏi.”

Lục Chi Châu dở khóc dở cười nói: “Vâng.”

Cúp điện thoại, Lục Chi Châu càng thêm tự tin, biết bố mẹ sẽ không phản đối, có bầu không khí gia đình như vậy, Lục Chi Châu càng cảm thấy có thể đi tiếp với Tô Yểu.

Tô Yểu tắm rửa đi ra, thấy hai phút trước chị Lưu gọi điện thoại cho cô, thuận tay gọi lại.

“Yểu Yểu, chị còn tưởng rằng em đang ngủ.”

“Không đâu, em vừa tắm xong, có chuyện gì vậy?”

“Không phải sắp phải vào đoàn làm phim sao, bên chị nhận được một thiệp mời, là thiệp mời tiệc tối kỷ niệm năm năm của Thời Đại Chiếu Ảnh, đêm trước khi vào đoàn làm phim.”

“Mời em?”

“Đúng vậy, hơi đột ngột, chị nghe nói hôm nay gửi thư mời cho tất cả mọi người, ban đầu không có ý định tổ chức, không biết tại sao giờ lại muốn làm.”

“Có thể bởi vì nhà họ Thẩm muốn công khai con gái mới tìm được.”

“Ơ, nhà họ Thẩm tìm được con gái rồi?” Đúng là Lưu Di không biết chuyện này. Chuyện này chỉ lưu truyền trong giới thượng lưu thành phố Ninh.

“Vâng, là Tô Mạn.”

“Mẹ kiếp, em nói gì cơ?!” Lưu Di nghe được chuyện này thiếu chút nữa ném điện thoại ra ngoài.

“Chị không nghe lầm.” Tô Yểu mở chế độ rảnh tay ra, đặt điện thoại lên giường, tìm một cái váy ngủ từ trong tủ.

“Làm sao có thể chứ? Em có chắc là em không nhầm không?” Tin tức này quá đột ngột, trong thời gian ngắn Lưu Di không có cách nào tiếp nhận.

“Không.”

Lưu Di nhận được câu trả lời khẳng định của Tô Yểu, đầu dây bên kia trầm mặc một lúc, đại khái là không biết nên an ủi Tô Yểu thế nào, bị cha mẹ ruột vứt bỏ, lựa chọn con gái nuôi.

“Vậy bữa tiệc tối này, chúng ta không đi?”

Nếu đi, nhất định sẽ bị Tô Mạn ức hϊếp. Tô Mạn có chỗ dựa vững chắc như nhà họ Thẩm, Tô Yểu làm sao sánh được.

“Đi chứ, sao lại không đi, có thể mời em cũng coi như tốt rồi, đi cho mọi người quen mặt, đúng lúc em muốn đóng phim điện ảnh, Thời Đại Chiếu Ảnh hẳn là có rất nhiều ông trùm trong giới điện ảnh.”
« Chương TrướcChương Tiếp »