Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kiều Triền

Chương 123: Vị hôn thê

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tô Yểu cũng không ngờ lại thuận lợi như vậy, xem ra tối nay trở về phải cảm ơn ảnh đế Lục một chút vì đã tạo một bước đệm cho cô.

Tô Yểu thuận lợi lấy được danh thϊếp của mấy đạo diễn và nhà sản xuất nổi tiếng, còn quen biết và thêm WeChat không ít tiền bối trong giới điện ảnh.

Tuy rằng họ thêm cô cũng sẽ không có tác dụng gì nhưng dù sao cũng chịu giao tiếp với cô, về sau nói không chừng sẽ có cơ hội hợp tác.

“Yểu Yểu thật tuyệt vời, hôm nay rất thuận lợi.”

“Đúng vậy.” Tô Yểu bỏ đồ vào túi xách: “Tớ đã nói hôm nay muốn tới, chuyến đi này không tệ.”

Toàn bộ quá trình Tô Mạn đều nhìn chằm chằm Tô Yểu, cũng không phải cô ta muốn nhìn Tô Yểu mà là vì Tô Yểu thật sự quá bắt mắt, vừa rồi thậm chí Từ Tư Nguyệt còn hỏi Tô Mạn rằng cô có phải là con gái của bố mẹ nuôi cô ta hay không.

Bà vừa hỏi xong, Tô Mạn khẩn trương đến mức sau lưng toát mồ hôi lạnh, sợ Từ Thư Nguyệt sẽ nhìn ra sơ hở gì.

May mắn Tô Yểu và Từ Thư Nguyệt không giống nhau, bằng không sẽ bị nhận ra.

Nhưng Tô Mạn vẫn không dám để Tô Yểu lên nói chuyện với Từ Thư Nguyệt, bởi vì cô ta nghe nói giữa mẹ con có thần giao cách cảm, lỡ Từ Thư Nguyệt nghi ngờ, gần gũi với Tô Yểu thì có ngày sẽ bại lộ. Vì vậy, Tô Mạn nói quan hệ giữa cô ta và Tô Yểu không tốt, hơn nữa đã lâu không liên lạc.

Mấy ngày nay Từ Thư Nguyệt bị cảm, cơ thể không khỏe cho nên cũng không miễn cưỡng.

Tuy rằng Thời Đại Chiếu Ảnh là sản nghiệp của nhà họ Thẩm nhưng cũng chỉ là một phần nhỏ trong tất cả sản nghiệp. Nếu hôm nay không phải vì mượn cơ hội giới thiệu thân phận Tô Mạn, Từ Thư Nguyệt và Thẩm Kiến Thành cũng sẽ không đến.

Nếu đã giới thiệu xong, Từ Thư Nguyệt lại không thoải mái, Thẩm Tu Quân liền bảo Thẩm Kiến Thành đưa Từ Thư Nguyệt trở về nghỉ ngơi trước.

Tô Mạn đương nhiên cầu còn không được, cũng khuyên Từ Thư Nguyệt trở về trước.

Từ Thư Nguyệt thấy Tô Mạn đau lòng cho bà, cũng có chút vui mừng, liền cùng Thẩm Kiến Thành về nhà.

Bố mẹ Thẩm vừa đi, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được Tô Mạn nhẹ nhõm hơn nhiều. Họ không có ở đây, cơ hội tiếp xúc với Tô Yểu đã ít hơn rất nhiều.

Họ vừa đi, Tô Mạn càng thêm kiêu ngạo, nhìn Tô Yểu đi giữa mọi người với vẻ mặt đắc ý, cô ta đã sớm nhịn không được.

Nhưng cô ta không muốn mình tự ra mặt, trái lại có thể lợi dụng Đoàn Thục Nhã một chút.

Đoàn Thục Nhã cũng chỉ là một nghệ sĩ nhỏ, nếu như có thể bám vào nhà họ Thẩm, vậy nhất định cũng là một bước lên mây. Tô Mạn chỉ cần cho cô ta một ít thì cũng đủ để cô ta ăn một năm.

Cho nên Tô Mạn muốn Đoàn Thục Nhã làm việc, cô ta suy nghĩ một chút, dù sao Tô Yểu cũng là một nghệ sĩ nhỏ, lại đắc tội nhà họ Thẩm, về sau khẳng định không tốt đẹp gì, giẫm lên cô một chút lấy lòng Tô Mạn cũng tốt.

Trong mắt mọi người, cách dễ nhất để làm bẽ mặt người khác là “vô tình” làm đổ champagne lên người khác, làm quần áo bẩn cũng khiến người xấu hơn, hơn nữa vì vô tình nên người khác không nói được gì.

Cho nên Đoàn Thục Nhã nhân lúc Tô Yểu đang nói chuyện phiếm với Đường Đường, rất lơ đãng xuất hiện, champagne trong tay lại càng trùng hợp đổ ngược về phía váy Tô Yểu, nửa ly champagne đổ lên váy Tô Yểu.

“A, thật ngại quá, tôi không chú ý đến cô.” Đoàn Thục Nhã cố ý lớn giọng nói, như vậy mọi người đang không biết chuyện cũng sẽ vì âm thanh của Đoàn Thục Nhã hấp dẫn mà chú ý tới.

“Cô bị sao vậy, không có mắt nhìn đường sao?” Đường Đường lắc lắc váy Tô Yểu, chiếc váy màu xanh đậm bị champagne làm ướt thành gần như màu đen, một mảng váy lớn như vậy, quá mức nổi bật.

Quan trọng hơn là trang phục cao cấp không thể giặt sạch, bị champagne làm bẩn đồng nghĩa với việc không thể mặc nữa.

Tô Yểu kéo tay Đường Đường: “Đừng làm nữa, đã ướt rồi. “

“Cũng không phải tôi cố ý, vì sao cô lại nói khó nghe như vậy?” Đương nhiên Đoàn Thục Nhã biết Đường Đường, nhưng người làm chỗ dựa cho cô ta là Tô Mạn, cô ta không sợ.

“Tôi nói chuyện khó nghe? Một nơi rộng như vậy, một chiếc váy to như thế, cô bị mù à? Ngay cả một ly rượu cũng cầm không vững, làm đổ lên váy người khác. Cô đừng đi tham gia tiệc tối nữa, về nhà rèn lại cách bưng đồ đi.”

Tâm trạng tốt của Đường Đường bị phá hủy, hơn nữa Đoàn Thục Nhã đâu phải không cẩn thận, vừa rồi bên này lại không có ai, rõ ràng cô ta cố ý đυ.ng vào người Tô Yểu, làm như Đường Đường bị mù.

Đường Đường là công chúa nhỏ được nuông chiều, bằng không Diệp Thành Khải cũng sẽ không mở miệng là gọi cô là cô cả nhà họ Đường. Đến Diệp Thành Duy cũng dám dỗi, Đường Đường sẽ sợ nghệ sĩ nhỏ ngay cả mặt cũng chưa từng thấy qua vậy sao?

Lần đầu tiên Đoàn Thục Nhã biết miệng Đường Đường lợi hại như vậy, giống như máy liên thanh, hoàn toàn không cho cô ta cơ hội nói chuyện, khiến cô ta giật nảy mình.

Nhưng diễn xuất của cô ta cũng tốt, nếu nói không lại, vậy thì giả bộ ấm ức là được. Cho nên ánh mắt Đoàn Thục Nhã lập tức đỏ lên, nói một cách tủi thân: “Thực xin lỗi, tôi thật sự không phải cố ý.”

“Này cô...” Đường Đường nóng lên, còn dám giả làm trà xanh, làm bạch liên hoa trước mặt cô ấy, vậy thì đợi đó.

Tô Yểu giữ chặt Đường Đường, vốn muốn nói bỏ đi.

Vì cô mà Đường Đường có thể làm mọi chuyện trước mặt mọi người. Nơi này còn có rất nhiều người, lỡ như bị chụp được truyền ra ngoài thì không biết người khác sẽ nói Đường Đường thế nào.

“Ôi, làm sao vậy, sao cô Đoàn lại khóc?” Tô Mạn đúng lúc chen vào, phảng phất chính là nói cho mọi người biết, cô ta đến làm chỗ dựa cho Đoàn Thục Nhã.
« Chương TrướcChương Tiếp »