Chương 127: Tai tiếng

Nếu đã như vậy, lúc trước Lục Chi Châu thiếu Thẩm Tu Quân một ân tình, vậy lúc này đây coi như trả lại cho Thẩm Tu Quân.

Hơn nữa ngày mai sẽ vào đoàn làm phim, với quan hệ giữa Thẩm Tu Quân và Khương Nghi, coi như cô gián tiếp lấy lòng Khương Nghi.

Lục Chi Châu và Thẩm Tu Quân chung một vòng quan hệ, Tô Yểu không muốn hai người không có đu.

Thẩm Tu Quân thấy Tô Yểu nói vậy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Anh ấy so sánh với cách làm của Tô Mạn, nghĩ thầm hai người này đổi một chút thì tốt biết bao.

Thẩm Tu Quân rất có hảo cảm với Tô Yểu, khó trách Lục Chi Châu đau lòng như vậy.

“Cô Tô, mời đi bên này.” Thẩm Tu Quân nhìn về phía bốn phía: “Tất cả mọi người đều giải tán đi.”

Đám người Thẩm Tu Quân đi phòng nghỉ, Đoàn Thục Nhã không muốn đi nhưng lại được nhân viên đỡ vào.

Còn Đường Đường muốn đi theo qua xem một chút nhưng lại bị Diệp Thành Duy giữ chặt cổ tay: “Cô đừng đi góp vui nữa.”

“Tại sao?”

“Cô cảm thấy hôm nay Thẩm Tu Quân còn mặt mũi sao? Cô đi xem người ta bị mất mặt làm gì.” Diệp Thành Duy cũng không có ý định đi góp vui.

Tuy rằng họ và Thẩm Tu Quân không tính là quen biết nhưng Thẩm Tu Quân cũng tương đối thân thuộc với anh trai Lục Chi Châu, Lục Thừa Tuyên, hai người đều thuộc loại tiếp quản gia nghiệp từ sớm, thành thục ổn trọng, ở cùng một vòng, lại đều là đàn ông, có thể nể mặt thì nể mặt, nói không chừng lần sau sẽ cần giúp đỡ.

“Thẩm Tu Quân cũng không tệ lắm, đáng tiếc có một đứa em như Tô Mạn, tôi nhìn thấy cô ta là muốn xé cô ta.” Đường Đường nhăn mũi.

“Tiếc cho chiếc váy đẹp như thế, cho dù không thể mặc lần thứ hai thì trưng bày trong phòng quần áo cũng coi như sưu tầm.” Phía trên là nạm đầy kim cương, quá xa xỉ.

“Cô cả nhà họ Đường đồ tốt gì không có chứ, cũng đâu phải chưa từng mặc váy giá trị cao vậy.” Nhà họ Đường còn chưa thiếu tiền đến mức này, huống hồ nhà có hai người con trai, chỉ có Đường Đường là con gái, nhà họ Đường nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.

“Cắt, đồ của Yểu Yểu là đồ bạn trai tặng, đồ tôi là do bố với anh trai đưa, có thể giống nhau sao?” Người tặng khác nhau, cảm giác cũng khác nhau.

Đàn ông sẵn sàng chi tiền cho em gái rất nhiều, nhưng người sẵn sàng chi tiền cho bạn gái thì hiếm có.

“Cũng đúng, dù sao cũng là cẩu độc thân nhiều năm.” Diệp Thành Duy cười trêu chọc.

Đường Đường trừng mắt nhìn anh ấy một cái: “Nói như anh không phải là cẩu độc thân vậy, cười cái rắm, lần sau tôi nhìn thấy dì, nhất định phải nói chuyện với dì một chút, nói anh không muốn độc thân nữa.”

Diệp Thành Duy: “... Tôi im lặng được chưa? Đừng nói vậy trước mặt mẹ tôi.”

Nhà Đường Đường và Diệp Thành Duy cách nhau không xa, hai nhà xem như có quan hệ nhiều đời. Tuy rằng hướng phát triển của hai nhà không giống nhau, nhưng quan hệ rất tốt. Diệp Thành Duy là con trai duy nhất trong nhà, mẹ Diệp rất thích Đường Đường, nếu Đường Đường nói vậy trước mặt mẹ Diệp, vậy lỗ tai Diệp Thành Duy nhất định sẽ không được yên ổn.

Nhưng Diệp Thành Duy không hiểu lắm, rốt cuộc Đường Đường có điểm nào dễ thương chứ?

“Hừ!” Đường Đường liếc Diệp Thành Duy một cái rồi quay đầu rời đi, vô cùng kiêu ngạo.

*

Mọi người đến phòng nghỉ, Thẩm Tu Quân cho người đi lấy video giám sát, lúc này Tô Mạn đột nhiên nói: “Không cần đi, tôi có nói chuyện với cô Đoàn một lúc nhưng tôi không hề kêu cô ta hắt rượu vào Tô Yểu. “

Lấy video về thì có thể nhìn thấy cô ta và Đoàn Thục Nhã nói chuyện xì xào, cô ta càng khó xử hơn, còn không bằng nói trước.

“Cô nói dối, rõ ràng nói cô nhìn ly rượu nói “Cô Đoàn cẩn thận một chút, lỡ như champagne đổ lên lễ phục của cô thì không tốt”, đây còn không phải là ám chỉ sao?” Đoàn Thục Nhã hơi ngu xuẩn nhưng trí nhớ cũng không tồi, một chữ cũng không quên.

“Tôi chỉ nhắc nhở cô, tôi nói Tô Yểu lúc nào?” Tô Mạn vẫn đang giãy giụa.

“Đủ rồi, còn ngại chưa đủ mất mặt đúng không?” Thẩm Tu Quân cắt ngang lời Tô Mạn, lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái, coi mọi người đều là kẻ ngốc sao? Đã nói đến vậy mà còn chối cãi, làm anh ấy mất hết mặt mũi.

Cối cùng Thẩm Tu Quân cũng hiểu được câu nói của Lục Chi Châu, có Tô Mạn ở đây, cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Thẩm thật sự sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.

Tô Mạn bị Thẩm Tu Quân quát, co rúm vai, vẻ mặt ấm ức nhưng không dám nói chuyện.

“Chi Châu, chuyện này là nhà họ Thẩm không đúng, lễ phục này chúng tôi sẽ bồi thường theo giá thị trường, hy vọng cô Tô đừng tức giận.” Thẩm Tu Quân cố nén nóng nảy.

“Tổng giám đốc Thẩm, tôi không có gì phải tức giận, chỉ là vốn dĩ tôi tới đây là vì nghĩ tiền bối trong giới điện ảnh ở Thời Đại Chiếu Ảnh nhiều, lần sau tôi muốn nhận kịch bản phim, nên quen biết nhiều tiền bối hơn, chuyện này...”

“Cô Tô yên tâm, nếu có kịch bản phù hợp, tôi nhất định thông báo cho cô Tô, xem như bồi thường cho lần này.” Trong lòng Thẩm Tu Quân bật cười, xem ra Tô Yểu cũng không phải là người dễ dàng lừa gạt, nhưng như vậy cũng tốt, có qua có lại mới toại lòng nhau. Nếu Tô Yểu đã đưa ra yêu cầu, vậy chuyện này có thể khép lại. Thẩm Tu Quân đánh giá cao Tô Yểu hơn một chút.

Xem ra Tô Yểu cũng không phải hạng người chỉ biết dựa vào Lục Chi Châu.

Tô Mạn vừa nghe Thẩm Tu Quân chủ động đưa kịch bản cho Tô Yểu, đương nhiên không hài lòng: “Anh, sao anh lại...”

“Câm miệng, cút về nhà cho tao.” Thẩm Tu Quân lạnh lùng trừng mắt nhìn Tô Mạn một cái, cô ta thật sự coi Lục Chi Châu là nhân vật dễ chọc?

Cho dù Lục Chi Châu dễ chọc nhưng sau lưng anh còn có Lục Thừa Tuyên, là người bênh vực người mình.

Tô Yểu cười: “Vậy thì cảm ơn tổng giám đốc Thẩm, tiền lễ phục cũng không cần bồi thường, tôi và cô Khương rất có duyên, coi như nể mặt cô Khương vậy.”