Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kiều Triền

Chương 129: Tai tiếng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Từ Thư Nguyệt vừa tức vừa đau lòng, không biết nên nói gì, vốn thân thể bà đã không tốt, lần này sắc mặt càng khó coi.

“Thím Triệu, đưa nó lên lầu.” Thẩm Tu Quân thấy Tô Mạn khóc sướt mướt thì phiền lòng: “Mày đi lên suy nghĩ lại đi, khi nào tỉnh táo lại rồi hẳn ra cửa.”

Sức lực của thím Triệu lớn, đối phó Tô Mạn dễ như trở bàn tay, nhìn Thẩm Tu Quân không ưa Tô Mạn, thím Triệu cũng không khách khí.

Tiếng nức nở của Tô Mạn dần dần biến mất, cô ta cũng không dám giãy dụa, sợ Thẩm Tu Quân càng tức giận.

Coi như cô ta hiểu rõ, trong nhà họ Thẩm, Thẩm Tu Quân là người làm chủ, không phải bố mẹ Thẩm.

“Ôi, Tiểu Quân à, Tiểu Châu nói như thế nào?” Từ Thư Nguyệt thở dài.

“Lục Chi Châu vốn muốn bồi thường theo giá thị trường nhưng bạn gái cậu ấy nói bỏ qua đi, cũng là nể tình hai nhà, bạn gái cậu ấy vẫn rất thấu tình đạt lý. Trái lại Tô Mạn, rất không hiểu chuyện, giống như bà bán cá ngoài chợ, còn tát Đoàn Thục Nhã một cái.” Nói ra Thẩm Tu Quân còn thấy không tốt. Nhà họ Thẩm là một gia tộc lâu đời, sao lại có thể sinh ra một đứa con gái như vậy?

“Vậy Thư Ý nói Tô Yểu bắt nạt con bé là thật hay giả?”

“Mẹ có thể mở Weibo của Tô Yểu xem, trước đó cô ấy đã đăng lịch sử trò chuyện lên, mẹ xem liền biết ai bắt nạt ai.”

Từ Thư Nguyệt nhìn dáng vẻ Thẩm Tu Quân, không xem cũng biết thế nào: “Sao có thể như vậy, hoàn toàn bị dạy hư. “

Tìm lại được con gái là chuyện vô cùng vui mừng, nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi, Từ Thư Nguyệt đã cảm thấy rất mệt mỏi, hoàn toàn không giống với con gái mà mình tưởng tượng.

Lại còn khóc lóc liên miên, đổi trắng thay đen.

“Sớm biết lúc trước không nên đón về.” Thẩm Kiến Thành rất tức giận, Tô Mạn giống như là người chuyên đi gây chuyện.

“Thôi đi, cũng là lỗi của chúng ta mới khiến nó bị dạy đến hư vậy. Tiểu Quân, đem sợi dây chuyền hồng ngọc của mẹ đưa cho bạn gái Tiểu Châu bồi tội, hôm khác mẹ đi tìm dì Đỗ của con tâm sự.”

Đưa tiền thì không tốt, tặng lễ phục thì không biết kích cỡ người ta, cho nên tặng châu báu là thích hợp nhất.

“Mẹ, không phải mẹ rất thích viên hồng ngọc kia sao? Ngày mai con sẽ mua một bộ tương tự đưa qua là được.” Tuy rằng Tô Yểu nói không cần bồi thường nhưng Thẩm Tu Quân cũng không có ý định thật sự không bồi thường, hơn ba triệu cũng không nhiều, chỉ là cảm thấy ở trước mặt mọi người làm loạn mất thể diện.

“Không cần, sợi dây chuyền hồng ngọc kia Đỗ Yên biết, cũng coi như biểu đạt một chút áy náy của chúng ta.” Đỗ Yên biết bà thích, cho nên tặng sợi dây chuyền này càng có thể biểu đạt thái độ.

“Được rồi, mẹ về phòng nghỉ ngơi sớm một chút đi, sau này ít nghe lời nó thôi, miệng toàn dối trá, tính cách này mà không thay đổi thì sau này cả nhà mình sẽ bị chê cười.”

Cây sống bằng vỏ, người sống bằng mặt, nhà họ Thẩm chưa từng thất thố như vậy.

Từ Thư Nguyệt không nói gì nữa, chỉ là trong lòng chua xót, suy nghĩ tìm con gái hơn hai mươi năm, kết quả lại là người như vậy, tưởng tượng cùng hiện thực chênh lệch quá lớn.

Từ Thư Nguyệt lau nước mắt, Thẩm Kiến Thành vỗ vai bà, cảm giác hiện tại của hai người giống nhau.

Thẩm Tu Quân cầm đồ lên rời đi, không muốn ở nhà, thấy Tô Mạn liền tức giận.

*

Tô Yểu về đến nhà liền tháo sợi dây chuyền xuống, vệ sinh một chút, bỏ vào trong hộp: “Ngày mai nhớ trả lại cho dì.”

“Được.” Lục Chi Châu đặt hộp sang một bên: “Hôm nay phản ứng rất nhanh.”

Cho Thẩm Tu Quân mặt mũi, để Thẩm Tu Quân nợ Tô Yểu một ân tình, lại lấy cho mình một kịch bản phim tốt, còn gián tiếp lấy lòng Khương Nghi.

“Cảm ơn đã khen ngợi, biểu hiện hôm nay của ngài Lục cũng rất tuyệt.” Tô Yểu đưa tay vòng quanh cổ anh: “Nếu Tô Mạn cho em một cơ hội, vậy chẳng phải em nên lợi dụng thật tốt sao. Nếu để nhà họ Thẩm bồi thường tiền, so đo rõ ràng như vậy còn làm tổn thương tình cảm của hai nhà. Em vốn đang phát sầu bộ phim tiếp theo, Thời Đại Chiếu Ảnh chắc hẳn sẽ có tài nguyên tốt.”

Để Tô Mạn tận mắt nhìn thấy Thẩm Tu Quân sắp xếp tài nguyên cho cô, chẳng phải càng khiến cô ta tức chết sao.

Khi mèo vờn chuột, nó không bao giờ cắn chết ngay và luôn, mà sẽ từ từ chơi đùa.

Đôi mắt hẹp dài của Lục Chi Châu chứa ý cười, cúi đầu hôn lên môi cô: “Đương nhiên, nếu không phải tài nguyên tốt thì có khi Thẩm Tu Quân cũng không đưa cho em.”

“Vậy là tốt rồi, nhưng đáng tiếc váy anh mua cho em, ngày mai đưa đến tiệm giặt khô, xem có thể làm sạch một chút hay không.” Tô Yểu thật sự rất thích chiếc váy đó, không chỉ vì đắt, chủ yếu là đẹp.

“Không đáng tiếc, nhà họ Thẩm sẽ bồi thường.”

“Không phải nói không cần bồi thường sao?”

“Nhưng nhà họ Thẩm có lẽ sẽ băn khoăn, xác suất lớn sẽ tặng em châu báu.” Từ nhỏ Lục Chi Châu đã ớn lên trong gia đình như thế nên có thể lý giải tư duy của bọn họ.

“Em không tin đâu, nếu anh tính chuẩn như vậy, vậy có thể đi làm thầy bói.” Tô Yểu phồng má, lấy được tài nguyên điện ảnh của Thẩm Tu Quân cũng coi như không tệ rồi.

Lục Chi Châu cười khẽ: “Vậy chúng ta đánh cược nhé.”

“Cược cái gì?”

“Khi nào công khai sẽ do anh quyết định.”

“Được, cược thì cược.” Dù sao Tô Yểu cũng không lo Lục Chi Châu không công khai, chỉ sợ anh công khai ngay lập tức.

Hơn nữa Tô Yểu cũng không tin Lục Chi Châu sẽ đoán chuẩn như vậy.

Nhưng ngày hôm sau, Khương Nghi đưa cho cô một chiếc hộp, nói là lễ vật bồi tội của nhà họ Thẩm, Khương Nghi thay mặt chuyển lời.

Cô mở ra nhìn thấy một sợi dây chuyền hồng ngọc diễm lệ như máu bồ câu, yên lặng cảm thán một câu, Lục Chi Châu trâu bò!
« Chương TrướcChương Tiếp »