Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kiều Triền

Chương 130: Công khai

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tô Yểu cầm chiếc hộp trở về khách sạn. Lần này Tô Yểu ở trong căn phòng lớn của Lục Chi Châu. Dù sao người trong giới đều đã biết quan hệ của hai người, không cần phải bắt Lục Chi Châu ở trong căn phòng nhỏ.

Sáng nay tới phim trường, rất nhiều người nhìn chằm chằm cô. Tuy rằng cô và Lục Chi Châu ở trường quay không có hành động thân mật gì, nhưng vừa nhìn thấy Lục Chi Châu gần gũi cô, những người khác hai mắt phát sáng, khiến Tô Yểu cảm thấy ngại ngùng.

Cũng may họ chỉ nhìn một chút, không đến hỏi cô điều gì, ngay cả Cố Tư Mộ cũng giả ngu, không đề cập đến chuyện này, không biết có phải đạo diễn Cố dặn dò hay không.

Nhưng khiến Tô Yểu cảm thấy hơi kỳ lạ là đêm qua nhiều người như vậy, cũng làm loạn lớn đến thế nhưng hôm nay lại không có ai đăng bài. Chị Lưu còn hỏi cô lỡ như bị tung tin thì sống chết không thừa nhận hay dứt khoát công khai.

Trên thực tế, cả đêm đều không có động tĩnh gì, trên mạng ngay cả người thảo luận chuyện tối qua cũng không có, đại khái cũng chỉ bí mật tán gẫu.

Tô Yểu vô cùng tò mò, hỏi Lục Chi Châu: “Có phải anh sắp xếp hay không, chứ không miệng họ làm sao chặt vậy được.”

Con người đều có máu nhiều chuyện, nhất là chuyện Tô Yểu và Lục Chi Châu, nhà nào tung tin trước chắc hẳn phải kiếm được một khoản lớn.

“Không phải, có lẽ là Thẩm Tu Quân dặn dò, anh ta cũng giống anh của anh, mọi mặt đều rất chu đáo, chỉ là gặp phải Tô Mạn, có hơi xui xẻo.”

Ai dính vào Tô Mạn đều sẽ có nỗi khổ không nói thành lời.

“Vậy sao, anh xem sợ dây chuyền hồng ngọc này, Khương Nghi nói Thẩm Tu Quân kêu cô ấy đưa em.”

“Rất đẹp, tiệc cuối năm trước đây hình như anh thấy bà Thẩm đeo một lần, chắc hẳn rất thích.” Bữa tiệc cuối năm là ngày quan trọng nhất của một công ty, có thể đeo nó để tham dự, hoặc là yêu thích, hoặc là quý giá.

“Vậy có cần trả lại không, chắc rất đắt nhỉ?”

Đây là lần đầu tiên Tô Yểu nhìn thấy hồng ngọc đỏ như vậy, giống như máu bồ câu.

“Đưa em thì em cứ nhận, về sau khẳng định còn có quan hệ.”

“Được, vậy em nhận.” Tô Yểu cảm thấy Lục Chi Châu nói nhất định có đạo lý.

Lục Chi Châu cọ chóp mũi cô, cười nói: “Nghe lời vậy sao?”

“Em không nghe lời lúc nào chứ, tắm rửa rồi đi ngủ.” Tô Yểu cất chiếc hộp xong: “Trợ lý mới sắp xếp cho em rất nhỏ, mới mười tám tuổi, tốt nghiệp trung học đã ra ngoài làm việc.”

“Cũng có thể không học cấp ba, hiện tại muốn lấy bằng tốt nghiệp cấp ba rất khó, rất nhiều người chỉ học đến cấp hai.”

“Cũng đúng, hiện tại học hành thật vất vả.”

Tô Yểu cầm váy ngủ đi vào phòng tắm.

Lục Chi Châu gọi điện thoại cho Thẩm Tu Quân: “Đã nhận được đá quý, cảm ơn.”

Thẩm Tu Quân ở đầu dây bên kia còn đang ở công ty, xoa xoa mi tâm: “Cậu đừng mang thù là được.”

“Tôi nhỏ mọn vậy sao? Người thích ghi thù là Diệp Thành Duy. “

“Đúng vậy, Diệp Thành Duy thích ghi thù chuyện của mình, còn cậu thích ghi thù chuyện của Tô Yểu.”

“Ha ha.” Lục Chi Châu cúi đầu nhìn thoáng qua tấm thảm, khó có thể nhịn cười: “Anh vậy mà cũng hiểu tôi đấy.”

“Đàn ông đều giống nhau, thù của người phụ nữ của mình không nhớ thì nhớ gì.”

Nếu có người ức hϊếp Khương Nghi, Thẩm Tu Quân cũng phải trả thù.

“Đúng vậy, cho nên quản lý em gái anh thật tốt.”

“Đừng nói nữa, hai ngày nay nó lấy nước mắt rửa mặt, mẹ tôi đau lòng vô cùng. Cậu nói xem một người phụ nữ sao lại có thể khóc đến như vậy? Khóc suốt ngày, tôi sợ nó sẽ khóc cạn nước sông Hoàng Hà mất.”

Hôm qua Thẩm Tu Quân không ở nhà, hôm nay cũng không muốn về nhà, Khương Nghi lại vào đoàn làm phim, đợi lát nữa chắc anh ấy sẽ đến chung cư ở.

“Kỹ năng khóc lóc của cô ta đều do nhà họ Tô dạy, người xưa hay nói những đứa trẻ biết khóc sẽ có kẹo ăn, đáng thương Yểu Yểu nhà tôi sẽ không khóc.”

Chính mình không có bản lĩnh gì, ngược lại thích khóc, vừa khóc, bố mẹ nhà họ Tô liền thiên vị.

“Bố mẹ tôi đã phiền não rồi, nhà tôi cũng không phải ai cũng coi trọng, chỉ là nể tình có huyết thống, về sau chỉ có thể từ từ quản giáo.”

Nhà họ Thẩm không giống nhà hộ Tô, nhà họ Tô là nhà giàu mới nổi, nhà họ Thẩm lại có gia giáo nghiêm khắc. Mmay mắn là bố mẹ Thẩm không ở cùng ông bà nội Thẩm, ông bà nội Thẩm càng nghiêm khắc với việc giáo dưỡng quản lý hơn, gặp phải người cố tình gây sự như Tô Mạn, có khi phải thỉnh gia pháp.

“Chúc may mắn.”

“Ôi, có lẽ số mệnh nhà họ Thẩm nhất định phải có một kiếp này, bỏ đi, tôi không nói nữa, càng nói càng thêm sầu.” Thẩm Tu Quân thật sự nhịn không được, bằng không cũng sẽ không thảo luận chuyện ngu xuẩn của em gái với người ngoài như Lục Chi Châu.

Cúp điện thoại, tâm trạng Lục Chi Châu tốt hơn, có khi Tô Mạn cũng không nghĩ tới vốn tưởng rằng là một bước lên trời, nhưng người như cô ta, không nhà nào thích.

Tô Yểu tắm rửa đi ra liền thấy Lục Chi Châu mở một chai rượu vang đỏ, đang uống rượu, cô lau tóc: “Chuyện gì mà tâm trạng tốt như vậy, sáng mai còn quay phim.”

“Uống một chút hỗ trợ giấc ngủ.” Lục Chi Châu rót cho cô một chút.

“Em không cần, uống sẽ say.” Chuyện lần trước uống say mất mặt Tô Yểu còn nhớ rõ, cô không cần uống rượu.

Trong bữa tiệc tối qua, mỗi lần uống cô cũng chỉ dám nhấp một ngụm nhỏ.

“Một chút không say được, cũng sắp ngủ rồi.”

“Được rồi.” Tô Yểu nhận lấy, nhấp một ngụm hỏi anh: “Em cược thua rồi, khi nào anh định công khai để em còn chuẩn bị.”

“Không vội, đại khái cũng mấy ngày nữa.” Lục Chi Châu cong môi, cười xấu xa.
« Chương TrướcChương Tiếp »