Chương 131: Công khai

Khóe miệng Tô Yểu co giật: “Anh đang có chủ ý xấu gì đây?”

Nhìn dáng vẻ của anh không giống như có chuyện tốt.

“Bí mật, đến lúc đó sẽ biết.” Lục Chi Châu buông ly rượu xuống: “Anh đi tắm. “

“Hừ, thần thần bí bí.” Tô Yểu lè lưỡi, không nói thì không nói, để xem thời điểm công khai có cần cô hay không.

*

Mười một giờ, Tô Mạn còn chưa ngủ, hai mắt cô ta sưng đỏ, không khóc nổi nữa, làm vậy mới khiến Từ Thư Nguyệt đau lòng cô ta, không so đo chuyện trước kia nữa.

Từ nhỏ Vương Quyên đã dạy cô, nước mắt của con gái là vũ khí sắc bén, lúc nên dùng thì phải dùng, dù sao nước mắt cũng không mất tiền, khóc một chút vô dụng thì khóc nhiều hơn, sẽ có ích.

Cả ngày hôm nay cô ta bày ra vẻ mặt sa sút, ánh mắt hồng hồng, Từ Thư Nguyệt vừa muốn nói cô ta, cô ta đã bắt đầu khóc, bắt đầu nói lúc trước Tô Yểu đối xử với cô ta không tốt thế nào. Chuyện khi còn bé, cũng không có lịch sử trò chuyện, ai biết được chứ?

Làm vậy Từ Thư Nguyệt mới đồng ý không so đo chuyện tối hôm đó nữa, cũng đáp ứng ngày mai sẽ kêu Thời Đại Chiếu Ảnh ký hợp đồng với cô ta, Weibo nhà họ Thẩm cũng chính thức giới thiệu cô ta.

Vốn dĩ những chuyện này đã làm xong tối qua nhưng Tô Mạn gây chuyện, Thẩm Tu Quân không muốn làm.

Tô Mạn dùng nước nóng đắp lên mắt, chỉ cần ngày mai tuyên bố cô ta là con gái nhà họ Thẩm, về sau sẽ có nhiều người nịnh bợ cô ta, cô ta mới quên được chuyện mất mặt hôm qua, cũng không ai dám nhắc tới trước mặt cô ta.

Về sau, không ai dám mắng Tô Mạn nữa, Tô Yểu vĩnh viễn không thể so sánh với cô ta.

Vị hôn thê gì chứ, chẳng qua là nói cho dễ nghe, cô ta không tin nhà họ Lục có thể coi trọng nhà họ Tô, sớm muộn gì Tô Yểu cũng sẽ bị Lục Chi Châu bỏ rơi.

Tô Mạn điên cuồng tự an ủi mình như vậy mới dễ chịu hơn một chút.

Cầm điện thoại, thấy mấy chục tin nhắn WeChat, Tô Mạn lại phiền não. Cuộc sống của cô ta đã khó khăn biết bao nhưng căn bản Tô Vệ Đông và Vương Quyên không biết, họ chỉ biết nhà họ Tô.

Tình huống hiện tại của cô ta như vậy thì làm sao dám đòi hỏi nhà họ Thẩm giúp nhà họ Tô?

Hơn nữa nhà họ Thẩm đã cho nhà họ Tô mười triệu tệ, cũng cho một căn nhà, tốt như vậy còn lưu luyến không tha.

Nghĩ đến Tô Yểu, nếu nhà họ Tô muốn chiếm hời, vậy dù sao cũng phải làm chút việc vì cô ta.

Tô Mạn gọi điện thoại về nhà, điện thoại vừa kết nói liền bắt đầu nức nở khóc nức nở, nhưng trên thực tế không có nước mắt rơi, cô ta muốn Vương Quyên đau lòng.

Quả nhiên, Vương Quyên đau lòng vô cùng. Tuy rằng hiện tại Tô Mạn đã là con gái nhà họ Thẩm nhưng rốt cuộc cũng là do bà ta mang thai chín tháng mười ngày sinh ra, sao có thể không đau lòng.

“Mạn Mạn, chuyện gì xảy ra, ai khi bắt nạt con?”

Nghe được hai chữ “Mạn Mạn”, Tô Mạn nhíu mày, cô ta không thích cái tên này. Bây giờ cô ta là Thẩm Thư Ý, cô ta thích người khác gọi cô ta là Thư Thư.

Nhưng cô ta còn muốn lợi dụng Vương Quyên chia rẽ Tô Yểu và Lục Chi Châu, cho nên chỉ có thể nhịn.

“Là Tô Yểu, cô ta bắt nạy con, ức hϊếp con trước mặt mọi người, con không còn mặt mũi nào nữa.”

“Hả? Sao nó dám, không phải bây giờ con có nhà họ Thẩm làm chỗ dựa sao?” Vương Quyên không hiểu.

“Chỗ dựa của Tô Yểu không phải Diệp Thành Duy mà là Lục Chi Châu, chính là ảnh đế đỉnh lưu trong giới giải trí, có thể mẹ không biết, hai người họ cùng nhau ức hϊếp con.”

Tô Mạn không thể nói với Vương Quyên chuyện Lục Chi Châu là người thừa kế tập đoàn Thừa Châu. Nếu như nói ảnh đế đỉnh lưu, trong mắt nhà họ Tô, có giỏi hơn nữa cũng thì cũng chỉ là diễn viên mà thôi, có ích lợi gì. Nhưng nếu nói Lục Chi Châu là người nhà họ Lục, vậy nhà họ Tô nhất định sẽ vì nịnh bợ Lục Chi Châu mà đi lấy lòng Tô Yểu, vậy thì không có tác dụng gì.

Tuy rằng nhà họ Thẩm và nhà họ Lục không phân cao thấp, nhưng hiện tại Tô Mạn cũng không có ý định để ý tới Vương Quyên và Tô Vệ Đông. Nếu họ đi nịnh bợ Tô Yểu, sẽ bất lợi với cô ta, hơn nữa tình thế của cô ta ở nhà họ Thẩm hiện tại cũng không ổn.

Nếu Vương Quyên và Tô Vệ Đông đều ép cô ta, vậy không bằng cũng đi ép Tô Yểu.

Đến nay Tô Mạn vẫn còn nhớ rõ chuyện Tô Vệ Đông tát cô ta.

“Sao có thể như vậy, họ lại dám bắt nạt con? Không sợ nhà họ Thẩm sao?”

“Tô Yểu và Lục Chi Châu ở chung với nhau, nhà họ Thẩm không muốn làm lớn chuyện, cho nên để con chịu ấm ức, mẹ ơi, con khó chịu lắm huhu…”

“Ngoan, đừng khóc, con muốn chúng ta làm gì?” Hiện tại Tô Mạn không ở bên cạnh, vừa nghe cô ta khóc, Vương Quyên rất khó chịu.

“Mẹ kêu Tô Yểu chia tay Lục Chi Châu, không có Lục Chi Châu, Tô Yểu không thể làm gì con được.”

Nhà họ Lục quả thật là một lựa chọn rất tốt, nếu Tô Mạn có thể gả vào nhà họ Lục, vậy không phải còn tốt hơn làm con gái nhà họ Thẩm sao?

Nhà họ Lục và nhà họ Thẩm ngang nhau, nếu không có Tô Yểu, đến lúc đó để bố mẹ Thẩm đi nói chuyện với nhà họ Lục, liên hôn thương mại cũng không phải là chuyện không thể, quan trọng nhất là phải để Tô Yểu và Lục Chi Châu tách ra.

Tô Mạn không có cảm giác gì với Lục Chi Châu. Trước kia cô ta cảm thấy Lục Chi Châu có địa vị cao trong giới, tương đối sùng bái chứ chưa đến mức thích, nhưng nghĩ đến tài phú, địa vị của nhà họ Lục, còn có việc cướp Lục Chi Châu có thể khiến Tô Yểu mất hứng, cô ta liền vui vẻ.