Chương 15

Đường Đường ở bên Tô Yểu liên tục hai, ba ngày, xem kịch bản, đối diễn với Tô Yểu. Mấy ngày nay, Tô Yểu đều rất vui, trên mặt thường xuyên nở nụ cười.

Mãi đến ngày Tô Yểu đi thử vai, Đường Đường cũng phải bận rộn đi làm, khó có được nghỉ ngơi hai, ba ngày, đều ở cùng Tô Yểu.

Đây cũng là lí do cho dù trong lòng Lục Chi Châu oán hận cỡ nào thì cũng không dám nói. Đối với Tô Yểu mà nói, Đường Đường là hạt dẻ cười. Lục Chi Châu rất cảm ơn cô ấy đã ở bên cạnh Tô Yểu trước khi anh gặp cô.

Lục Chi Châu vừa quay xong một quảng cáo, đứng trước cửa sổ hút một điếu thuốc, hít thở không khí. Anh trước cửa sổ sát đất, đúng lúc nhìn thấy Tô Yểu xuống xe.

Sao cô lại tới đây?

“Tiêu Hách.” Lục Chi Châu dập tắt điếu thuốc, ném vào thùng rác.

“Dạ? Anh Lục, anh nghỉ ngơi xong rồi sao?”

“Hôm nay cô ấy có hành trình gì?” Lục Chi Châu nâng cằm ý chỉ dưới lầu.

Tiêu Hách cúi đầu nhìn, thấy bóng dáng quen thuộc kia: “Hẳn là đến thử vai nữ hai của “Độ Tiên”, nghe nói đạo diễn Cố cho cô Tô một cơ hội thử vai.”

Lục Chi Châu nhíu mày nhìn anh ấy: “Sao cậu không nói chuyện cô ấy muốn tham gia “Độ Tiên” sớm?”

“Chuyện này... Anh Lục, anh cũng không hỏi.” Tiêu Hách gãi đầu.

Sắc mặt Lục Chi Châu hơi lạnh, đi lên cầu thang: “Hoãn quay.”

Tiêu Hách nhìn bóng lưng Lục Chi Châu, trong lòng thở dài, rốt cuộc cô Tô tốt ở đâu mà câu hồn anh Lục đi mất, nếu nói xinh đẹp thì giới giải trí còn thiếu người đẹp sao?

Tiêu Hách không biết, nhưng anh ấy hiểu rõ, sau này chuyện liên quan đến cô Tô phải kịp thời báo cho anh Lục.

Tô Yểu theo Lưu Di đến trường quay “Độ Tiên”. Những người đến mấy ngày nay đều là vì thử vai, Cố Kính rất bận rộn, ông ấy phải tự mình lựa chọn những vai tương đối quan trọng.

“Chào đạo diễn Cố, đây là Tô Yểu.” Lưu Di dẫn Tô Yểu tiến vào.

“Chào đạo diễn Cố.” Tô Yểu hơi cúi đầu.



“Ừ, thử vai Lang Dao sao?” Cố Kính đánh giá Tô Yểu, đủ cao để vào vai Lang Dao, diện mạo cũng rất phù hợp với hình tượng công chúa Ma tộc Lang Dao, trang điểm nhẹ chắc có thể thể hiện ra dáng vẻ kiều diễm, yêu mị, chỉ là không biết diễn xuất như thế nào, nếu diễn xuất qua cửa ải, Cố Kính định sẽ dùng cô.

“Đúng vậy, xin đạo diễn Cố chỉ bảo nhiều hơn.” Đối mặt với vị đạo diễn lớn như vậy, trong lòng Tô Yểu hơi không tự tin.

Trong giới đạo diễn, Cố Kính được xem như là nhân vật đứng đầu, hầu như mỗi bộ phim của ông ấy đều đoạt giải thưởng, nhiều nghệ sĩ muốn diễn vai trong phim của ông ấy.

“Đã đọc kịch bản chưa?” Cố Kính đang lật kịch bản, tìm một đoạn cho cô diễn thử.

“Đã đọc qua rồi, đạo diễn Cố bảo diễn đoạn nào cũng được.” Mấy ngày nay, Tô Yểu không làm gì hết, chỉ lo nghiềm ngẫm kịch bản.

“Được, vậy diễn đoạn này đi, đoạn này cùng nam chính ly biệt, không có người thật có thể diễn chứ?” Ông ấy còn chưa quyết định được nam chính là ai.

“Có thể.” Đây là cảnh bi kịch, có cảnh khóc.

“Đạo diễn Cố.” Lục Chi Châu từ ngoài cửa bước vào.

“Chi Châu, sao cháu lại tới đây?” Cố Kính đứng lên, cười giới thiệu: “Thật đúng lúc, đây là Tô Yểu, cô ấy muốn thử vai Lang Dao, cháu rảnh không, đến làm người diễn cùng.

Tô Yểu, đây là Lục Chi Châu, chắc là cháu biết chứ.”

“Chào thầy Lục.” Tô Yểu siết chặt kịch bản trong tay. Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với Lục Chi Châu ở trước mặt mọi người.

“Vâng, đạo diễn Cố đã lên tiếng rồi thì sao cháu có thể không đồng ý được chứ.” Sắc mặt Lục Chi Châu lạnh nhạt, hơi gật đầu, nhận kịch bản trong tay Cố Kính. Trong mắt người ngoài, Lục Chi Châu không liếc mắt đến cô.

“Vậy là được rồi. Tô Yểu, cháu chuẩn bị một chút, có thể cầm kịch bản đọc lời thoại.” Dù sao cũng là thử vai, bắt người ta thoáng cái nhớ liền thì cũng khó.

“Đạo diễn Cố có thể cho cháu năm phút được không ạ?

Cháu có thể nhớ được.”

Cố Kính kinh ngạc, ánh mắt mang theo ý tán thưởng: “Giỏi như vậy, được, đi đi, cháu ngồi đó.”



Tô Yểu gật đầu với hai người, đi cùng Lưu Di sang một bên.

“Sao cháu lại rảnh đến đây, không phải từ chối chú rồi sao.” Cố Kính cười vỗ vai Lục Chi Châu, tuy rằng từ chối nhưng giao tình của hai người vẫn còn đó.

“Cháu quay quảng cáo ở tầng trên, xuống chào chú Cố một tiếng.” Lục Chi Châu mỉm cười, ánh mắt nhìn chăm chú vào Tô Yểu. Cô đang ngồi trên ghế cúi đầu đọc kịch bản, giống như không nhìn thấy anh.

Với kỹ thuật diễn này của cô, Lục Chi Châu hổ thẹn không bằng.

“Được rồi, có muốn suy xét lại không, chú cảm thấy điều kiện ngoại hình của Tô Yểu rất phù hợp với Lang Dao, chỉ là không biết diễn xuất thế nào, người đẹp như vậy phối hợp diễn với cháu còn không chịu sao?”

“Chú Cố nói đùa, để cháu xem lại kế hoạch sắp tới.”

Cố Kính hiểu rõ, nếu Lục Chi Châu đã chủ động đến thì có nghĩa là còn cơ hội.

“Được rồi, chú chờ cháu.”

Năm phút trôi qua nhanh chóng, Tô Yểu tương đối mẫn cảm với cảnh khóc, cho nên lúc đọc kịch bản liền tập trung ở đoạn này, gần như đã nhớ.

Đoạn này viết công chúa Ma tộc Lang Dao hiểu được nam chính thượng tiên Viêm Hoa sẽ không yêu nàng, vì tương lai của Ma tộc, nàng quyết định cắt đứt khúc mắc của hai người, từ nay về sau, Lang Dao và Viêm Hoa không còn là bằng hữu nữa, gặp lại, chỉ có thể là kẻ thù.

Rất ngược tâm, từ trước đến nay, nữ hai đều dùng để ngược đãi.

“Đạo diễn Cố, thầy Lục, cháu đã chuẩn bị xong.” Tô Yểu buông kịch bản xuống, đi qua.

“Vậy được, Chi Châu có muốn đọc kịch bản không?”

“Không cần.” Kịch bản này Lục Chi Châu đã đọc rất nhiều lần.

“Được, đến đây.” Cố Kính thích nhất diễn viên như vậy, ở giai đoạn chuẩn bị luôn dụng tâm nghiềm ngẫm kịch bản.

Tô Yểu và Lục Chi Châu đứng đối diện nhau. Tô Yểu nhìn đôi mắt thâm thúy của anh, trong mắt anh có tình ý khó có thể tan biến. Đây là lần đầu tiên hai người đối diễn, Tô Yểu rất sợ mình sẽ làm hỏng chuyện.

“Đừng khẩn trương, cứ từ từ.” Lục Chi Châu nhìn cô cổ vũ, cô gái nhỏ của anh nhất định có thể làm được.